Thấy số lượng huyết ưng vẫn còn rất nhiều, sắc mặt Diệp Thành khó coi không thể tả, hắn lập tức sử dụng áo giáp Tiên Thiên Canh Khí.
“Chỉ có thể cứ thế xông lên thôi”, Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, một tay cầm kiếm Xích Tiêu, một tay cầm thất luyện do Tiên Hoả hoá thành, hắn điên cuồng vung lên, hắn đi tới đâu đều có huyết ưng bị chém rơi, hoá thành huyết khí.
“Ta xem ngươi có thể trụ được tới khi nào”, phía sau hắn, Huyết Đồng giẫm lên Thần hồng, thong thả đi theo, nhìn Diệp Thành sát phạt lao vào biển huyết ưng mà hắn ta cảm thấy vô cùng vui sướng.
Phụt! Phụt!
Trong biển huyết ưng, Diệp Thành vẫn đang điên cuồng vung kiếm Xích Tiêu, Tử Huyên bên cạnh cũng không nhàn rỗi, tung đại chiêu tấn công cả đám huyết ưng.
Nhưng dù vậy thì lá chắn bảo vệ do linh khí của Tử Huyên ngưng tụ ra cũng đã thủng lỗ chỗ, ngay cả áo giáp Tiên Thiên Canh Khí của Diệp Thành cũng bị huyết mang mà huyết ưng bắn ra phá vỡ.
Tuy thực lực của huyết ưng không mạnh nhưng số lượng thật sự quá nhiều, đôi khi số lượng cực hạn cũng có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về chất lượng.
“Chết tiệt, cứ đánh thế này kiểu gì cũng bị vây chết ở đây”, vẻ mặt Diệp Thành rất khó coi, hắn không dám dừng lại một giây nào, liên tục vung kiếm Xích Tiêu,