“Linh lực? Hắn…hắn không phải là một phế nhân sao?”, thấy linh lực xung quanh cơ thể Diệp Thành, bên dưới lại như bùng nổ.
“Chuyện gì thế này, sao hắn lại có thể tu luyện?”, có người gãi đầu lên tiếng.
“Xem ra chúng ta đã đánh giá hắn thấp rồi”.
“Hắn…hắn không phải là một phế nhân”, bên dưới, mấy người vẻ mặt đặc sắc nhất phải kể đến phía Tư Đồ Nam, nếu không phải Diệp Thành để lộ ra linh lực thì e rằng cho tới bây giờ bọn họ cũng không thể biết được Diệp Thành còn có thể tu luyện.
“Sai sách, sai sách thật rồi, không ngờ hắn lại giấu giỏi như vậy”, bên dưới một đỉnh núi, một lão già mặc đồ tím nhìn linh lực bao quanh cơ thể Diệp Thành thì mắt nheo lại: “Phải nhanh chóng quay về bẩm báo với tông chủ mới được”.
“Được, được lắm”, người này vừa dứt lời, trong hư không vang lên tiếng vỗ tay của Doãn Chí Bình, hắn dừng bước chân nhìn Diệp Thành với vẻ giễu cợt: “Diệp Thành, ngươi thật khiến ta phải bất ngờ đấy, ta cảm thấy rất vui, giết một tên phế vật như ngươi thật vô vị, còn giờ thì lại thú vị rồi”.
“Đợi lát nữa ngươi sẽ thấy thú vị hơn”, Diệp Thành cười lạnh lùng sau đó ra tay, đôi mắt hắn lướt qua ánh sáng kì lạ, đôi chân hắn bước trên đám mây tiên hoả, một chưởng Bát Hoang được tung ra.
Doãn Chí Bình mặt mày tôi độc, hắn chỉ khẽ giơ tay đã đánh luôn ra một đạo long ảnh khổng lồ.
Rầm!
Bát Hoang Chưởng Ảnh và Long Ảnh