Bên dưới, mấy người phía Tư Đồ Nam không dám nhìn thẳng, khuôn mặt Từ Phúc càng khó coi thấy rõ.
Đôi tay Sở Huyên nắm chặt lại, hiện giờ cô mới là người thấy hối hận nhất vì sự lơ là của mình nên khiến Diệp Thành lẻn ra ngoài xuống núi.
Sự thực chứng minh cô giam lỏng Diệp Thành ở trên Ngọc Nữ Phong là hoàn toàn chính xác, theo như cô thấy thì khả năng chiến đấu của Diệp Thành căn bản không thể so sánh với Doãn Chí Bình, nếu phải chết thì tám phần sẽ là Diệp Thành.
“Như Huyên, đỡ ta ra ngoài”, trong gian phòng, Hùng Nhị khó khăn gượng dậy.
“Hùng ca ca, huynh…”
“Đỡ ta ra ngoài”, Hùng Nhị cứ thế ngắt lời Đường Như Huyên, “Huynh đệ của ta phải liều mạng, sao ta có thể nằm trên giường được?”
“Đường Như Huyên không nói thêm gì, cuối cùng cô cũng đỡ Hùng Nhị xuống khỏi giường, loạng choạng bước ra khỏi gian phòng, khi thấy Diệp Thành không ngừng bị thương, sắc mặt cả hai người tái hẳn đi.
Rầm!
Sau tiếng động dữ dội trong hư không, Diệp Thành toàn thân nhuốm máu lại lần nữa bị một chưởng đánh bay đi.
Doãn Chí Bình liếm liếm dòng máu trên ngón tay, hắn cười quỷ dị: “Đúng là đã đánh giá ngươi quá cao rồi”.
Ngự kiếm phi tiên!
Phía đối diện, sau khi Diệp