“Hắn là ma thì thi thể cũng không được giữ lại trên đời”.
“Ma cái quái gì!”, lão già Gia Cát Vũ nổi đoá, gầm lên như sấm, tiếng gầm này mang theo sức mạnh của tu vi cùng với bí pháp linh hồn, lão vừa gầm một tiếng, người trong hư không ở bốn phương tám hướng đều ngã xuống.
“Gia Cát Vũ, lẽ nào ngươi định phạm lỗi sai tày trời?”, Linh Chân Thượng Nhân lạnh lùng khịt mũi.
“Đúng thế, vậy thì sao? Không phục thì tới đây đánh nhau!”, lão già Gia Cát Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Linh Chân Thượng Nhân.
“Trừ ma vệ đạo là trách nhiệm lớn nhất của Chính Khí Điện ta, ai ngăn cản, giết!”, giọng điệu của Linh Chân Thượng Nhân càng lúc càng lạnh, khí thế của cảnh giới Chuẩn Thiên cũng lên tới đỉnh điểm, chèn ép khiến hư không nổ ầm.
“Ngươi nghĩ ta sợ ngươi chắc?”, khí thế của lão già Gia Cát Vũ cũng lập tức xuất hiện, dường như còn trấn áp được Linh Chân Thượng Nhân.
Mấy người phía Dương Đỉnh Thiên, Tiêu Phong cũng lần lượt thể hiện khí thế.
Thấy vậy, Ngô Trường Thanh, Tề Chấn Thiên, Triệu Thanh, Vương Thiên Nguyên cũng lấy binh khí ra, người từ khắp mọi hướng cũng thể hiện khí thế, bầu không khí lập tức ngột ngạt đến cực điểm.
Lúc này, Đan Thần vẫn luôn bất động bắt đầu đưa mắt nhìn quanh: “Đan Thành