“Vớ vẩn, trần gian và âm phủ không ở cùng một nơi, lão tử làm gì có thần thông vượt qua âm dương? Ta thông qua chín phân thân của ngươi làm phương tiện thi triển bí pháp, truyền âm cho ngươi”.
“Thì ra là vậy, ta… chờ đã…”, Diệp Thành nói được một nửa lại dừng, dường như nghĩ ra điều gì, hắn hỏi dò: “Vừa nãy ngươi dùng chín phân thân của ta làm phương tiện truyền âm?”
“Đúng!”
Đột nhiên Diệp Thành sững người: “Ta… Không phải ta đã chết rồi sao? Bản thể đã chết, theo lý mà nói phân thân của ta cũng sẽ tiêu tán theo chứ!”
“Vấn đề là ngươi vẫn chưa chết”.
“Chưa… Chưa chết”.
“Người truyền Tiên Luân Nhãn cho ngươi không cảnh báo ngươi không được sử dụng Tiên Luân Nhãn vào đêm trăng tròn à?”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành, giọng nói mơ hồ ẩn chứa nhiều ý tứ sâu xa.
Nghe vậy, Diệp Thành gãi đầu, lúc này mới nhớ tới lời cảnh cáo của Khương Thái Hư khi truyền Tiên Luân Nhãn cho mình, đó là vào đêm trăng tròn không được sử dụng Tiên Luân Nhãn, còn lý do tại sao thì ông ta không kịp nói.
Chỉ là lúc đó tình thế nguy cấp, hắn còn không có ý định giữ mạng sống thì sao còn