“Con coi người tồn tại nên mới lật khuôn mặt giả tạo ác ma của hắn”, Dương Đỉnh Thiên gằn lên: “Hắn dùng thủ đoạn tàn độc hãm hại Diệp Thành, hại đệ tử Hằng Nhạc Tông chết thảm”.
“Đừng nhắc tới Diệp Thành với ta”, Thông Huyền Chân Nhân tức tối, vả lại cơn phẫn nộ còn khiến ông ta lớn giọng nghiến răng: “Hắn tu ma đạo, hắn là ma, hắn chết thì tốt, nếu hắn còn sống thì ta sẽ dùng một chưởng giết chết hắn.
Chính phái như chúng ta sao lại có thể có tên đệ tử như vậy, đúng là nỗi ô nhục.
Trước đây các ngươi còn muốn đưa hắn lên làm Thánh Tử, đúng là nực cười, thật nực cười”.
“Hắn không phải ma”, Dương Đỉnh Thiên nói bằng giọng kiên quyết, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Thông Huyền Chân Nhân.
“Không phải ma?”, Thông Huyền Chân Nhân phẫn nộ nhưng lại bật cười: “Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao? Tám nghìn mạng dân thường ở nước Sở là do ai giết? Đến cả những người phàm không chút sức mạnh cũng nỡ ra tay, không phải ma thì là gì?”
“Đó là do có người hại hắn, những người phàm đó căn bản không phải do Diệp Thành giết…”
“Được rồi, Dương Đỉnh Thiên”, Thông Huyền Chân Nhân cứ thế ngắt lời, ông ta bật cười lạnh lùng nhìn Dương Đỉnh Thiên: “Ngươi không cần giảo biện cho hắn nữa, là ma thì chính là ma, không ai có thể thay đổi được sự thật này.
Bình Nhi, chúng ta đi”.
Nói rồi,