“Muội hiểu rồi”, Sở Huyên khẽ giọng không nói gì nữa, vẻ mặt lạnh lùng đến rợn người, Diệp Thành còn có thể nhìn thấy sát khí lạnh băng trong mắt cô.
“Tránh ra”, Sở Huyên vừa dứt lời, bên ngoài chợt vang lên tiếng tiếng nạt nộ.
Rầm! Bịch! Bịch!
Tiếp đó liên tiếp vài âm thanh dữ dội vang lên, mấy trưởng lão ở bên ngoài lần lượt ói ra máu lùi về sau.
Bịch!
Sau tiếng động này, một người bước chân vào Ngọc Nữ Các, có lẽ uy nghiêm và thân thể quá nặng nên khi bàn chân người này đặt trên mặt đất còn mang theo tiếng “bịch” thấy rõ khiến Ngọc Nữ Các như rung chuyển.
Nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Hạo Thiên Huyền Chấn sao?
Trong Ngọc Nữ Các, vì sự xuất hiện của Hạo Thiên Huyền Chấn nên bầu không khí bỗng trở nên im ắng.
Nơi này không ai nói lời nào, Hạo Thiên Huyền Chấn cũng không nói lời nào, từ từ đi vào, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên tia máu cứ thế nhìn chằm chằm vào chiếc giường Băng Ngọc.
Ông ta xuất hiện với dáng người vững chãi, bước đi vững vàng nhưng khi tới gần chiếc giường Băng Ngọc lại như dần mất sức, dáng vẻ già nua đi trông thấy, mỗi bước đi dần khuỵu xuống, mái tóc đen cũng điểm thêm sợ bạc.
Trong Tiên Hư Giới, Diệp Thành trầm lắng, mặc dù hắn không muốn nhìn thấy người đàn ông này nhưng hắn vẫn ngẩng đầu.
Cách cả hư vô mờ mịt, hắn vẫn có thể nhìn thấy dáng người run rẩy của Hạo Thiên Huyền Chấn, đôi mắt nhìn xa trông rộng chợt nhoà đi với từng giọt nước mắt lăn dài.
Nhìn lòng người, nhìn thiện ác, nhìn chân tình!
Những ngày này, Diệp Thành đã chứng kiến quá nhiều nhưng sự xuất hiện của Hạo Thiên Huyền Chấn lại khiến hắn trỗi lên cơn sóng lòng, mặc dù hắn thực sự không muốn thừa nhận nhưng sự thực thì trong người hắn có dòng máu của Hạo Thiên thế gia.
Hiện giờ thấy phụ thân của mình ở đây, trái tim nguội lạnh của hắn lại trở nên xốn xang và phức tạp.
“Người đầu bạc tiễn người đầu