“Cho ta một lý do không thể đưa Diệp Thành đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn bình tĩnh đến mức lạ thường, giọng ông ta khản đặc, mặc dù ông ta hết sức phẫn nộ nhưng tất cả đều bị sự áy náy và tự trách choán lấp, ông ta có thể oán hận mấy người phía Dương Đỉnh Thiên không bảo vệ Diệp Thành chu đáo nhưng ông ta hiểu hơn ai hết người đáng hận nhất là chính mình.
Cho nên ông ta mới bình tĩnh như vậy.
Con ông ta đã chết, dù có nổi giận cũng không thể chữa được vết thương lòng.
“Chúng ta là thê tử của Diệp Thành”, Sở Huyên và Sở Linh nhìn Diệp Thành: “Hạo Thiên đạo hữu, không biết lí do này đã đủ chưa?”
Lúc này, không chỉ Hạo Thiên Huyền Chấn mà đến cả mấy người phía Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền Chân Nhân cũng phải nhìn Sở Huyên và Sở Linh, kể cả là người của Ngọc Nữ Phong như Trương Phong Niên và Hổ Oa cũng không kịp phản ứng lại.
Haiz!
Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền Chân Nhân thở dài, có lẽ tới bây giờ bọn họ mới hiểu được ý của Sở Huyên và Sở Linh, hoá ra hai người và Diệp Thành đã vượt qua mối quan hệ sư đồ từ lâu rồi.
Phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn thẫn thờ nhìn Sở Huyên và Sở Huyên tới hai, ba giây.
Ông ta là phụ thân của Diệp Thành, hai vị nữ tiền bối trước mặt ngang hàng với ông ta lại là con dâu của ông ta, mặc dù ông ta không thể hiểu nổi mối quan hệ giữa bọn họ và Diệp Thành nhưng ông ta lại không hoài nghi.
“Ta nói này, cha ngươi sẽ không hỏi hai người phía sư phụ ngươi đã mang thai đứa con của ngươi hay chưa chứ?”, trong Tiên Linh