“Để thi thể hắn lại, ngươi có thể đi”, trong bóng tối, lại một người mặc áo bào đen bước ra, tay chống cây gậy đen, bộ dáng cũng rất kỳ quái, có một điều có thể chắc chắn đó là một lão già, vì giọng ông ta rất già.
“Có vẻ rất nhiều người nhòm ngó cơ thể ta!”, Diệp Thành cười khẩy, chỉ có thể trách Tiên Luân Nhãn trong mắt trái của hắn quá bá đạo, khiến bao thế lực thèm khát, Chính Dương Tông có thể nghĩ ra cướp thi thể hắn, sao các thế lực khác lại không nghĩ ra?
Nghĩ đến đây, Diệp Thành không khỏi nhìn lão già mặc áo bào đen kia.
“Linh Chân Thượng Nhân”, đột nhiên Diệp Thành nheo mắt, nhận ra kẻ đó là ai, đây chẳng phải Linh Chân Thượng Nhân luôn miệng nói nhân nghĩa đạo đức, tự xưng là Danh Môn Chính Tông sao?
Ta là chính! Ngươi là tà!
Đột nhiên, trong Thần Hải của Diệp Thành bất giác vang lên câu nói này, đây chính là lời Linh Chân Thượng Nhân ở tít trên cao, tự xưng là hoá thân của chính nghĩa nói với hắn.
“Chính nghĩa”, Diệp Thành chế giễu: “Linh Chân, ông là một kẻ đạo đức giả, tiểu nhân ra vẻ đạo mạo”.
Bịch! Rầm! Đùng!
Khi Diệp Thành bật cười lạnh lùng thì bên ngoài lại có hai ngọn núi sụp đổ, Cát Thanh lại lần nữa bị một chưởng đánh bay đi, ông ta lồm cồm bò dậy tức tối nhìn Linh Chân Thượng Nhân: “Không biết đạo hữu nào mà lại to gan như vậy, ta chính là…”
Có điều ông ta