“Mỗi gia tộc cử ra chín người”, Diệp Thành xoa cằm, thầm nói: “Sao mình có cảm giác giống cuộc thi tam tông thế nhỉ? Nhưng so với cuộc thi tam tông thì cá cược của Thiền Uyên Hội Minh lớn hơn!”
Đôi khi hắn nghĩ, nếu các thế lực lớn ở Đại Sở đều noi gương Thiền Uyên Hội Minh của Bắc Chấn Thương Nguyên, có lẽ thiên hạ sẽ thái bình, đến lúc đó đệ tử bảng Phong Vân chắc chắn sẽ rất nổi tiếng, không biết sẽ được bao nhiêu thế lực mời về với mức giá cao ngất trời!
Chẳng mấy chốc, Hạo Thiên Thi Nguyệt đã đưa Diệp Thành tới một khu vườn nhỏ yên tĩnh, cô nhìn Diệp Thành lần cuối rồi rời đi.
Oa!
Sau khi phong bế khu vườn nhỏ, Diệp Thành gỡ mặt nạ Quỷ Minh xuống, hắn duỗi người thật dài rồi lấy bầu rượu ra, ngồi dưới một gốc cây linh quả, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
“Thân nương, con đang ở Hạo Thiên thế gia rồi, đang nhìn người mà than nương từng yêu”, Diệp Thành lẩm bẩm.
“Nương, người còn sống không?”
Nhìn mãi nhìn mãi, hai mắt Diệp Thành bắt đầu nhoè đi, hốc mắt còn ươn ướt, ban ngày hắn diễn kịch, đóng nhiều vai khác nhau, có lẽ chỉ khi đêm về tĩnh lặng, hắn mới thể hiện