Nghe thấy âm thanh này, Diệp Thành bất giác nhìn vào.
Hắn nhìn thấy ba người rúc đầu trước cửa sổ, nhìn kỹ lại thì chính là ba tên phía Trần Vinh Vân, điều kỳ lạ là ba người họ đều đang trong trạng thái ẩn thân, nếu hắn không có Tiên Luân Nhãn thì cũng khó phát hiện ra.
“Nhìn cái gì vậy?”, Diệp Thành tò mò, bước vào khu vườn, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Có lẽ ba tên phía Trần Vinh Vân nhìn quá tập trung nên không phát hiện Diệp Thành đang đi tới, bọn hắn vẫn đang mở to mắt nhìn trộm căn phòng kia.
Thấy vậy Diệp Thành càng tò mò hơn, hắn bước tới, ngó đầu vào xem cùng.
“Hỏng rồi! Bị phát hiện rồi!”
Diệp Thành vừa ngó đầu, còn chưa kịp nhìn vào trong thì Trần Vinh Vân đã hét lên.
Sau đó ba tên kia không ai nói lời nào đã quay đầu bỏ chạy, nghề của họ đâu chỉ là chịu đòn! Tốc độ chạy trốn cũng nhanh lắm, hơn nữa còn không phát hiện ra Diệp Thành đang đứng bên cạnh cửa sổ.
“Chuyện gì không biết”, Diệp Thành không nhìn họ nữa, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Tuy nhiên, hắn vừa ngó đầu vào thì thấy một bàn tay đưa tới.
Chát! Ruỳnh!
Cửa sổ rơi xuống bay ra ngoài, mà Diệp Thành vừa ngó tới còn chưa thấy gì đã bị bàn tay ấy tát vào mặt.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến hắn không phản ứng kịp, ngã nhào lên