“Không đâu”, Thái Ất Chân Nhân trả lời dứt khoát: “Âm Sơn Lão Vu là người thế nào ta rất hiểu, ông ta là kiểu người tự phụ cao độ, ở đây không ai dám đụng tới ông ta, vả lại bí mật liên quan đến quả linh sâm năm màu rất ít người biết, vì lý do này mà ông ta không cho ai vào trong vùng núi hoang vu hẻo lánh, huống hồ hiện giờ trạng thái của ông ta lại yếu đuối”.
“Cho nên vì bảo vệ cho bản thân được chu toàn, ông ta ở trong nơi hoang vu hẻo lánh, bố trí rất nhiều đại trận chết chóc”, Ngô Tam Pháo tiếp lời, cố gắng giải thích cho Diệp Thành: “Trong tay ông ta có các loại trận đồ giết người, sát trận này hết sức bá đạo, chỉ cần không kịp phòng bị thì kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh cũng sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức”.
“Không phải cả hai người tới đây lần đầu chứ?”, nghe hai người nói vậy, Diệp Thành bất giác hỏi lại.
“Không phải lần đầu, vài lần trước ta đều bị sát trận này đánh tán loạn”, Thái Ất Chân Nhân tặc lưỡi: “có điều lần này chúng ta đã chuẩn bị kĩ lưỡng rồi, ta bỏ ra tám mươi năm trời để nghiên cứu kĩ lưỡng sát trận này”.
“Tám…tám mươi năm?”, kể cả là Diệp Thành thì khi nghe tin này cũng không khỏi tặc lưỡi, ông cũng có tài đấy, vì trộm đồ của người ta mà có nghị lực phi thường.
“Thần hành độn quỷ đạo, hoá hư chí phàm linh, âm dương khải túc vọng, càn khôn phá bát hoang”, khi Diệp Thành xuýt xoa thì Thái Ất Chân Nhân đã chắp hai tay kết ấn, miệng lẩm bẩm những câu chú mà hắn nghe không hiểu.
Ngay sau đó, Diệp