Lúc này Diệp Thành mới nhìn thấy cảnh tượng bên trong vùng núi hẻo lánh này, nơi này sương khói đen kịt, mang theo khí tức u ám, vùng đất bên dưới chân cũng đen xì, không hề có cây cỏ sinh sôi, đâu đâu cũng thấy xương cốt con người.
“Đi theo ta”, Thái Ất Chân Nhân đi đầu tiên, tay cầm cây phất trần chẳng còn mấy sợi lông, phía sau ông ta, Ngô Tam Pháo và Diệp Thành lần lượt đi theo.
Trên đường đi, Diệp Thành thông qua Tiên Luân Nhãn nhìn thấy nhiều nơi có sát trận khủng khiếp được ẩn đi, nhưng không biết vì sao Thái Ất Chân Nhân đi trước dẫn đường lại như nhìn thấu huyền cơ ở đây, mỗi lần ông ta đều lách qua trận pháp một cách khéo léo nên cả chặng đường đi bọn họ đều dễ dàng đi qua.
“Lão già này không hề đơn giản tí nào”, nhìn Thái Ất Chân Nhân ở phía trước, Diệp Thành lại lần nữa kinh ngạc lên tiếng: “Cũng may có hắn dẫn đường, nếu như là người khác không biết huyền cơ bên trong thì sẽ bị diệt ngay lập tức, cũng sẽ không thể không gặp chuyện gì được”.
Không biết mất bao lâu, cả ba người mới dừng chân lại ở lưng chừng núi.
Phía trước chính là một vách đá, chính giữa vách đá là cánh cửa đá đen kịt, bên trên cửa đá có khắc hoạ chữ Triện, còn có một chữ “phong” được viết hoa, rõ ràng Âm Sơn Lão Vu không muốn bất cứ kẻ nào đột nhập vào cánh cửa đá này.
“Âm Sơn Lão Vu, chính là nơi này”, Thái Ất Chân Nhân nheo mắt lên tiếng.
“Còn đợi gì nữa, mở ra”, Thái Ất Chân Nhân vừa dứt lời, Ngô Tam Pháo liền tiến lên