Phía trước, người đàn ông trung tuổi tên Mặc Sơn đã tung một nắm đấm vào thế giới với không gian nhỏ bé tạo ra lỗ hổng sau đó trốn thoát.
Ra khỏi thế giới đó, đôi mắt Diệp Thành đảo đi đảo lại liên tục, hắn gần như trông thấy trường hồng bay trong không gian, đó đều là những kẻ mạnh vả lại kẻ nào kẻ nấy sát khí ngút trời.
Không hiểu vì sao khi nhìn thấy nhiều kẻ mạnh thế này Diệp Thành thật sự cảm thấy rất vui.
Báo ứng mà! Làm ơn mắc oán, rồi bị người ta tìm đến tận nơi.
Cút!
Phía trước, Mặc Sơn đánh ra một chưởng khiến mấy tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư đều máu me be bét, sau đó tay ông ta cầm đao vàng sát phạt về phía trước, chín tu sĩ ở cảnh giới Không Minh khí thế sục sôi, chỉ cần có kẻ chặn đường đều bị đánh phải lùi về sau.
“Đi đâu?”, ngay sau đó liền có kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh sát phạt từ tứ phương tới, vả lại số lượng cũng không hề ít.
“Hộ tống tiểu thư rời đi”, Mặc Sơn nói rồi sát phạt lên trước đầu tien, lư đồng lơ lửng trên đầu ông ta với uy thế hết sức mạnh mẽ, cho dù là kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh thì cũng lập tức bị chèn ép đến mức phun ra máu lùi về sau.
Phía này, nữ tử mặc đồ tím được sự hộ tống của nhiều kẻ mạnh cứ thế xông lên sát phạt trốn thoát khỏi cổ thành.
Rầm! Đùng!
Bọn họ vừa đi chưa được bao lâu thì cổ thành phía sau đã đổ sụp, cách rất xa nhưng vẫn có thể thấy rõ cảnh tượng hỗn loạn đó, cả hai bên tính kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh cũng có tới hơn ba mươi người rồi.
“Tới