Có điều những lời này Diệp Thành chỉ nói trong lòng.
Phía trước, hai kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh cùng ngự kiếm, linh lực dồi dào đẩy vào phi kiếm, khiến phi kiếm bay đi nhanh hơn.
Không biết từ khi nào, phi kiếm bay vào trong rặng núi.
Có mai phục.
Vừa bay vào trong rặng núi, Diệp Thành đã ngẩng đầu đảo mắt liên tục, mặc dù hắn ở cảnh giới Linh Hư nhưng vì có Tiên Luân Nhãn nên quan sát được rất nhiều thứ.
Diệp Thành nheo mắt như nhìn ra được hai bóng hình trong rặng núi.
Ngoài ra hắn còn có một cảm giác lo lắng, rõ ràng trong rặng núi này có đại trận mưu sát vả lại uy lực không hề vừa.
Phía nữ tử mặc đồ tím không phát hiện ra sự dị thường trong ngọn núi này, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không xông lên phía trước như vậy.
“Nha đầu này, có mai phục, cô có cảm giác thấy không hả?”, cuối cùng, Diệp Thành dùng linh hồn truyền âm cho nữ tử kia.
Nghe truyền âm của Diệp Thành, nữ tử kia nheo mắt liếc nhìn hắn, trong đôi mắt lạnh lùng thấy rõ, cô ta quay đầu nhìn hắn, theo cô ta thấy thì Diệp Thành chính là người của Thị Huyết Điện, đã là kẻ địch thì lời của hắn đương nhiên không đáng tin.
“Cô điên rồi, ta không đùa với cô”.
“Ngươi muốn chết thì đừng kéo ta chết cùng”.
“Lão tử vô tội, các người đánh mặc các người, liên quan quái gì đến ta”.
Thấy nữ tử mặc đồ tím không coi trọng mình, Diệp Thành bực bội, từng câu mắng chửi thông qua linh hồn truyền âm vang lên, vì hắn đã cảm nhận được kiếm khí khổng lồ sắp bay vào trong phạm vi