Sau đó, sau đó và sau đó nữa, hai người lại bay ra ngoài.
Mẹ kiếp!
Chết tiệt!
Ngay sau đó, tiếng hét lớn của hai người vang lên từ hai hướng như tiếng sói tru.
“Ở đâu mát mẻ thì tới đó đi”, người ra tay đương nhiên là Nam Minh Ngọc Thu, cô ta đã đến bên cạnh Diệp Thành.
“Xong việc rồi hả?”, Nam Minh Ngọc Thu nhìn Diệp Thành đầy hứng thú.
“Xong… Xong rồi”, Diệp Thành cười ngượng.
“Không ra vẻ thì sẽ không chết”, Nam Minh Ngọc Thu vung tay, kéo Diệp Thành lên rồi xoay người biến mất.
Sau khi hai người đi, ở hai nơi khác, một bên là Ngô Tam Pháo, một bên là Thái Ất Chân Nhân, hai người họ khập khiễng đi về phía này, luôn miệng chửi mắng: “Con mẹ nó, có phải ném lão tử thành nghiện rồi không?”
…
Nam Minh Ngọc Thu đưa Diệp Thành đi nhanh qua một thông đạo kỳ dị.
Mặc dù tình trạng của Diệp Thành không được tốt lắm, nhưng dưới sự giúp đỡ của Nam Minh Ngọc Thu thì đã hồi phục rất nhiều.
“Ta không đi được không?”, Diệp Thành bỏ một viên đan dược vào miệng, cười gượng nhìn Nam Minh Ngọc Thu.
Nam Minh Ngọc Thu hơi nghiêng đầu,