“Chỉ đứng ngoài thôi đã cảm nhận được áp lực rất lớn rồi, Thập Vạn Đại Sơn này thật kỳ quái!”, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán.
“Vào thôi!”, Nam Minh Ngọc Thu kéo Diệp Thành chậm rãi đi về phía trước, đầu mày cô ta còn có hào quang bay ra, huyễn hoá thành bảo tháp linh lung huyền ảo, phát ra ánh sáng chói mắt, bao phủ lấy cô ta và Diệp Thành.
“Đây là pháp khí cảnh giới Thiên sao?”, Diệp Thành tò mò nhìn bảo tháp.
“Năm nghìn năm trước nó là pháp khí cảnh giới Thiên, nhưng bây giờ nó chỉ là pháp khí cảnh giới Không Minh”, Nam Minh Ngọc Thu khẽ nói: “Như ta đã nói lúc trước, không chỉ người mà ngay cả pháp khí cảnh giới Thiên cũng bị sức mạnh thần bí đó của Đại Sở áp chế”.
“Thật kỳ quái”, Diệp Thành nói rồi cũng gọi binh khí bản mệnh Đại La Thần Đỉnh của mình ra, để nó bay lơ lửng trên đỉnh đầu.
Ấy?
Khi nhìn thấy Đại La Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu Diệp Thành, Nam Minh Ngọc Thu không khỏi ngạc nhiên: “Sao binh khí bản mệnh của ngươi lại là một cái nồi sắt lớn vậy?”
Cô ta vừa dứt lời, mặt Diệp Thành đột nhiên tối sầm lại: “Đây rõ ràng là đại đỉnh có được không hả?”
“Nhưng cái nồi sắt này của ngươi đúng là kỳ lạ”, Nam Minh Ngọc Thu mặc kệ khuôn mặt khó coi của Diệp Thành, đôi mắt xinh đẹp tò mò nhìn Đại La Thần Đỉnh, nó vừa to vừa nặng, hàm xúc tự nhiên, đặc biệt là từng luồng khí tức toả ra cực kỳ bất phàm, cô ta còn loáng thoáng nghe thấy thiên âm đại đạo đan xen.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào Thập Vạn Đại Sơn.
Đây là lần đầu Diệp Thành tới đây, vừa đi vào hắn đã tò mò nhìn xung quanh.
Mặc dù nhìn từ bên ngoài,