“Người này rất lợi hại”, Diệp Thành nheo mắt, nhìn chằm chằm khoảng không gian đó.
Chẳng mấy chốc, khoảng không gian đó biến dạng, một thanh niên áo trắng chậm rãi bước ra.
Hắn ta vừa bước ra, chân mày Diệp Thành càng nhíu chặt hơn, bởi vì hắn cảm nhận được huyết mạch của mình đang xao động, dường như nó cảm nhận được mối đe doạ nào đó, hoặc là cảm nhận được sự ngột ngạt khác thường.
Diệp Thành biết, đó là sự áp chế đến từ huyết mạch, ngày ấy khi giao đấu với Cơ Tuyết Băng, hắn cũng có cảm giác này.
“Người này không phải là Hoắc Tôn đó chứ?”, Diệp Thành nhìn người đó rồi lẩm bẩm.
Gã thanh niên áo trắng bước ra có chút quái dị, trên người hắn ta không có dao động của khí tức, mái tóc đen như mực, đổ dài như thác nước, hai mắt đen mà sâu thẳm như bầu trời đầy sao xa xăm.
Trên người hắn ta có thần quang lạnh lẽo bao quanh, thậm chí Diệp Thành còn nhìn thấy dị tượng vừa to vừa kỳ lạ sau lưng hắn.
“Không hổ là Thánh tử của Thị Huyết Điện, quả nhiên không đơn giản”, Diệp Thành thầm cảm thán: “Nếu muốn đánh bại hắn thì mình phải sử dụng hết mọi chiêu!”
“Hắn chính là Thái Âm Chân Thể”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì giọng Thái Hư Cổ Long đột ngột vang lên: