Lời này vừa thốt ra, khoé miệng Diệp Thành đột nhiên co rút, vẻ mặt hắn trở nên rất kỳ quái.
Giờ thì hay rồi! Lấy tên người ta đi làm loạn khắp nơi, rước biết bao kẻ thù tới, hôm nay lại gặp được chính chủ một cách thần kỳ.
Hờ hờ hờ…
Diệp Thành cực kỳ xấu hổ, cười khan một tiếng: “Trùng hợp, thật trùng hợp”.
Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Diệp Thành, Tần Vũ ở đối diện đưa tay chống má, nhìn hắn với vẻ hứng thú: “Ta nói này đạo hữu, có phải ta đã trêu chọc ngươi ở đâu không mà ngươi lại chơi ta như thế?”
“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi”, Diệp Thành cười ngượng.
“Hiểu lầm cũng được, trùng hợp cũng được, ta không đến để hỏi tội ngươi, hơn nữa ta cũng đánh không lại ngươi”, Tần Vũ lại cầm bình rượu lên, rót cho mình một chén rồi nói: “Ta tới tìm ngươi là vì có người muốn gặp ngươi”.
“Muốn gặp ta?”, Diệp Thành hơi giật mình: “Ai muốn gặp ta?”
“Đi rồi sẽ biết thôi”, Tần Vũ trút rượu vào miệng rồi duỗi eo thoải mái: “Đi thôi! Ta đưa ngươi đến rồi sẽ tìm một nơi yên tĩnh để câu cá”.
Ồ ồ!
Diệp Thành gật đầu, lòng thầm lẩm bẩm nhưng vẫn đi theo.
Tần Vũ đi trước dẫn đường, hai người đi vào truyền tống trận của thành cổ, sau đó lại sử dụng tiếp hai truyền tống cổ trận nữa mới dừng lại ở lối vào của một khu vườn nhỏ trong cổ trấn.
“Chính là nơi này”, Tần Vũ nói xong bước vào trước.
Diệp Thành nhìn xung quanh rồi cũng vào theo.
Trước mắt là một người quay lưng lại với hắn, dáng người mảnh khảnh, tấm lưng vững chãi như ngọn núi,