Độc Cô Ngạo lẳng lặng quan sát Diệp Thành, ánh mắt sâu thẳm tựa như giếng cổ không một gợn sóng: “Nam Minh Ngọc Thu đâu?”
Nam Minh Ngọc Thu?
Nghe thấy cái tên này, Diệp Thành sửng sốt, không ngờ Độc Cô Ngạo lại hỏi Nam Minh Ngọc Thu.
“Ta không biết”, sau khi sững sờ, Diệp Thành lắc đầu: “Từ khi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, con không đuổi theo cô ấy nữa”.
Nghe vậy, Độc Cô Ngạo im lặng, nhưng trong mắt lại loé lên một tia sáng yếu ớt, khoé miệng trào ra một vệt máu tươi.
Thấy vậy, Diệp Thành không khỏi nhíu mày, vừa nhìn là biết Độc Cô Ngạo đang bị thương, hơn nữa vết thương rất kỳ lạ, điều khiến hắn ngạc nhiên là ở Đại Sở này còn có người có thể khiến Độc Cô Ngạo bị thương?
“Không phải Nam Minh Ngọc Thu đánh ông ấy bị thương đó chứ? Vậy nên ông ấy mới tìm Nam Minh Ngọc Thu báo thù?”, trong lòng Diệp Thành có suy đoán như vậy.
Nghĩ đến đây, Diệp Thành thử hỏi: “Tiền bối, là Nam Minh Ngọc Thu đánh người bị thương sao?”
“Có phải con bé từng đưa ngươi tới Địa Cung của thành cổ Thiên Long để xem tảng đá đó không?”, Độc Cô Ngạo không trả lời câu hỏi của Diệp Thành mà hỏi ngược lại hắn.
“Đúng thế”, Diệp Thành nhanh chóng gật đầu, hơn nữa trong mắt còn lướt qua tia sợ hãi: “Vật thể sống trong tảng đá đó rất mạnh, rất mạnh”.
Nói đến đây Diệp Thành