Nói đến đây hắn dừng lại một chút, cau chặt lông mày: “Chúng con tách ra khoảng một canh giờ, đến khi con tìm được Nam Minh Ngọc Thu thì cô ấy đã trở nên điên điên khùng khùng.
Sau đó, từ Thập Vạn Đại Sơn đi ra, cô ấy rơi vào trạng thái điên cuồng bỏ trốn, con đuổi theo rất lâu nhưng không đuổi kịp, chỉ là con chắc chắn một điều có bàn tay đẫm máu đuổi theo cô ấy”.
“Còn có chuyện này à”, Độc Cô Ngạo lau vết máu nơi khóe miệng, đáy mắt trở nên vô cùng mơ hồ, bất định: “Chẳng trách, chẳng trách thành cổ Thiên Long sắp bị huỷ diệt mà cũng không thấy con bé”.
Một lúc lâu sau Độc Cô Ngạo vẫn không nói gì.
Diệp Thành ở bên cạnh sờ chóp mũi: “Tiền bối, nếu người không còn chuyện gì nữa thì con đi trước nhé”.
Độc Cô Ngạo vẫn không lên tiếng.
Thấy thế, Diệp Thành lặng lẽ di chuyển, nếu Độc Cô Ngạo hoàn hồn lại tìm hắn tính sổ thì chắc chắn hắn sẽ bị ăn đòn.
Mạo danh đồ đệ ông ta đi làm loạn khắp nơi, làm sư tôn, Độc Cô Ngạo có đủ lý do để đánh hắn.
Lặng lẽ di chuyển được vài bước, Diệp Thành lao vụt tới cửa khu vườn.
Chỉ là, hắn chuẩn bị bước chân ra khỏi khu vườn thì giọng Độc Cô Ngạo vang lên: “Tiểu tử, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ mà ngươi đã vội vàng rời đi vậy sao?”
Hờ hờ hờ…
Nghe thấy câu này của Độc Cô Ngạo, Diệp Thành lập tức xoay người cười khan vài tiếng: “Tiền bối à, chỉ là hiểu lầm thôi”.
“Hiểu lầm?”, vẻ mặt Độc Cô Ngạo trở nên lạnh lùng: “Giả danh đồ nhi của ta đi gây thù