Làm xong xuôi, Diệp Thành lại lần nữa đi lại trong không gian hư vô.
A…!
Ngay sau đó, lại một tiếng hét thất thanh nữa vang lên, một người vừa tìm được một bảo bối lập tức bị đạo thân của Diệp Thành đánh bay đi.
“Cô…Cơ Tuyết Băng?”, người này cũng giống tên ban nãy, mặt mày sợ hãi kinh ngạc, khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu.
Đạo thân của Diệp Thành không nói lời nào, cứ thế phất tay bắt lấy túi đựng đồ của người kia rồi biến mất dạng.
Có điều, điều khiến Diệp Thành thất vọng đó là hắn chẳng tìm được chữ vàng nào trong cái túi này.
Tiếp đó, mục tiêu của Diệp Thành và đạo thân hết sức rõ ràng, đó chính là những gia tộc quy ẩn tu luyện, vì trước đó khi hắn bỏ tiền ra mua chữ thì những người kia căn bản không hề phản ứng gì.
Quả nhiên, sau khi đánh bại một tên thực lực không vừa, Diệp Thành đã đoạt được hai chữ vàng đúng như ý nguyện.
“Được đấy”, Diệp Thành cất chữ vàng đi, còn những bảo bối khác thì hắn cho Tiểu Linh Oa.
“Hi hi, cái này hay”, Tiểu Linh Oa ôm lấy mọt đống túi đựng đồ, mặt mày hân hoan vui sướng.
“Ta nói mà, đi theo ta chắc chắn không sai”.
“Ta vẫn muốn lấy ít máu từ ngươi”, Tiểu Linh Hoa tròn mắt nhìn Diệp Thành.
“Có phải ngươi có bệnh không hả? Sao cứ thích lấy máu của