“Ít nhất cũng phải hơn hai trăm”, Diệp Thành ước chừng một lát, hắn nhìn mà hai mắt như bùng cháy lên ngọn lửa.
“Mau cướp, cướp xong rồi đi”.
“Đó là đương nhiên”, Diệp Thành lập tức đưa tay ra, huyễn hoá thành đại thủ màu vàng kim, quét qua hư không tóm gọn hơn hai trăm chữ vàng kia.
Mẹ kiếp!
Ở dưới có người bật ra một câu chửi thề: “Ai mà lợi hại quá vậy?”
“Đồ của ta mà cũng dám cướp, tự tìm đường chết”, quả nhiên có người cướp chữ vàng khiến Hoắc Tôn thôi không chiến đấu với Cơ Tuyết Băng nữa, hắn ta nổi trận lôi đình, tung ra một chưởng nghiền nát không gian kia.
Bên này, Cơ Tuyết Băng cũng rất hiểu ý không tiếp tục đánh Hoắc Tôn nữa, đại thủ khổng lồ chứa hỗn hợp các bí pháp cũng giáng từ trên trời xuống.
Bùm! Bùm!
Hai người liên tiếp ra tay, không gian chu vi một nghìn trượng xung quanh đều bị nghiền nát.
Hai ngươi lợi hại!
Diệp Thành bị ép ra ngoài, không nói lời nào lập tức xoay người bỏ chạy.
“Muốn đi sao?”, Hoắc Tôn tức giận gầm thét, bước lên biển Thái Âm lập tức đuổi theo.
Cơ Tuyết Băng cũng lao nhanh như thần mang.
Những người phía sau cũng chạy theo như ong vỡ tổ, bọn họ muốn xem rốt cuộc kẻ nào dám cướp bảo bối ngay dưới mí mắt của Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể.
Đùng đoàng! Ầm!