Lạc Tú ngoan ngoãn ngậm miệng lại không hỏi nữa.
Mỗi lần anh hỏi đến chuyện này thì ba anh sẽ luôn đùa đó là một đêm tuyết rợp trời, ông uống say sau đó nhặt được một đứa trẻ cạnh đống rác.
Điều này làm Lạc Tú cạn lời.
Vậy nên sau này Lạc Tú không hỏi nhiều nữa.
Nhưng ba Lạc thấy Lạc Tú không nói nữa thì lại mở lời.
"Nhóc con, chuyện của người trẻ các con ba không rành."
"Nhưng ba cảnh cáo con, làm người phải chính trực, không được phụ bạc con gái nhà người ta, điều này con phải rõ.” Hiển nhiên là ba Lạc đang dạy dỗ con mình.
"Nếu như con léng phéng với phụ nữ khác bên ngoài sau đó bỏ rơi Thục Phi nhà người ta thì ba không có nương tay đâu, ba đánh gãy chân con đấy.” Ba Lạc cứ như thế, cả đời người cũng chỉ một tính cách thế này.
Chuyện gì cũng lo cho người khác đầu tiên, điều này chứng tỏ ông là một người chất phác.
"Ba yên tâm đi, chuyện không như ba nghĩ đâu.” Lạc Tú chỉ giải thích một câu, không nói rõ đầu đuôi trước sau cho ba Lạc.
Bởi vì Lạc Tú tôn trọng vài quyết định của ba mình, có vài chuyện đợi ba mình tự hiểu rõ rồi mới nhìn ra được, bây giờ anh nói với ba thì chắc chắn ba sẽ không tin.
Cả đêm im ắng, sáng sớm ngày hôm sau Lạc Tú lại đến trường học lần nữa, còn vài chuyện vặt phải xử lí ở đó.
Đám nhóc lớp 12/ 3 nhốn nháo một phen ở trường xong thì vẫn còn một bãi chiến trường đợi Lạc Tú đến dọn.
Ba Lạc hiển nhiên là đi xem nhà với mẹ Trương Thục Phi.
Mẹ Trương Thục Phi nghĩ con gái mình không lo gả không được, nên cứ thoải mái mà đề ra yêu cầu cho người khác.
Hơn nữa bà ta có một kế hoạch đó là muốn cưới con gái bà ta cũng được, vừa ý một căn nhà xong thì mua, nhưng tên giấy tờ phải là tên con gái mình làm chủ.
Hơn nữa chỉ ghi mỗi tên con gái mình.
Cũng đồng nghĩa rằng mẹ Trương Thục Phi vốn tính lừa về tay một căn nhà rồi mới tính tiếp, còn chuyện kết hôn thì cuối cùng có gả con gái cho Lạc Tú không thì chưa chắc.
Chỉ là ba Lạc làm người trung thực, nào biết mấy chuyện lòng vòng đó, không hề suy đoán ra người ta đang gài bẫy ông.
Cũng vì thế mà mẹ Trương Thục Phi không dắt ba Lạc đi mua nhà ở trung tâm thành phố vì dễ bị phát hiện, ngoài ra thì trông ba Lạc không giống như sẽ mua được nhà ở đó.
Nơi đầu tiên đến là một căn nhà thương mại ở phía nam thành phố, chỉ là vừa xuống xe, mẹ Trương Thục Phi liền đanh mặt lại.
"Tôi nói này ông thông gia, ông ăn mặc sao mà bần thế, đây là thành phố đấy, ông mặc thế này không phải mất mặt ông đâu, là mất mặt tôi đấy.” mẹ Trương Thục Phi bất mãn.
Ba Lạc vẫn mặc như ngày hôm trước, còn mẹ Trương Thục Phi lại ăn mặc cực kỳ thời trang, trang điểm một lớp phấn dày trên mặt.
Ba Lạc chỉ cười trừ.
Vào phòng kinh doanh hỏi giá rồi mới biết giá thấp nhất ở đây cũng là hơn hai mươi nghìn tệ trên một mét vuông.
Xem vài căn nhà xong, trên mặt ba Lạc lộ vẻ khó xử.
Với ba Lạc mà nói thì đắt đỏ quá, ông không hề có đủ tiền để mua.
Nhưng mẹ Trương Thục Phi lại vừa ý một căn, cuối cùng khi ông đề nghị muốn đi thì mẹ Trương Thục Phi trực tiếp đen mặt.
"Mẹ Thục Phi, nơi này quả thật đắt đỏ quá, bà xem chúng ta đi chỗ khác thử được không?” Ba Lạc cũng cảm thấy ngại ngùng.
"Được thôi, được thôi, đi xem thử tiếp coi sao.” Mẹ Trương Thục Phi mất kiên nhẫn mà vẫy tay, sau đó lái xe đi nơi khác.
Xem tiếp mấy căn thì gần như là càng lúc càng đắt, cuối cùng cũng đến nơi ở phía đông thành phố.
Sắc mặt mẹ Trương Thục Phi thì càng lúc càng khó coi.
"Tôi nói thật, nhà ở thành phố này đắt quá, hay là chúng ta ra phía ngoài nữa xem