"Thấy tôi nói chuyện khó nghe hả?"
"Thế ông mua đứt một căn nhà ở đây đi?"
"Thiếu gì người theo đuổi con gái tôi, sao cứ phải là thằng con nghèo nàn của ông chứ?"
"Kẻ theo đuổi con gái tôi ai mà lại không phải là con nhà giàu?"
"Thậm chí còn có công tử nhà nguyên phó thị trưởng, so ra thì ông là gì hả? Con ông lại là cái gì đây?” Mẹ Trương Thục Phi ôm cơn giận trong người, bây giờ thì mắng thẳng.
Hơn nữa xem khắp nơi rồi mà ba Lạc từ đầu tới cuối vẫn thấy đắt, không mua được, làm kế hoạch mua nhà trước của bà ta bị phá mất.
"Bà nói…"
"Tôi nói sao cơ?” Mẹ Trương Thục Phi trực tiếp ngắt lời ba Lạc.
"Bộ con trai ông có nhà hay có xe hả?"
"Xem hết một lượt rồi, đến một căn nhà các người còn mua không nổi thì sao tôi phải gả con gái cho các người?"
"Nhìn lại cách ăn mặc của ông đi, rồi lại nhìn xem tính nết con trai ông đi."
"Một trăm nghìn tệ trên một mét vuông mà ông còn chê đắt hả? Mua không nổi thì chứng tỏ ông nghèo.” Mẹ Trương Thục Phi nói với ba Lạc bằng giọng điệu khinh rẻ.
Hơn nữa nơi này còn là sảnh chính của trung tâm, tuy bây giờ người ra vào không nhiều nhưng chỉ trích ba Lạc trước mặt mọi người thế này đã đủ quá đáng rồi.
"Đừng nghĩ tôi nói chuyện khó nghe, nghèo thì phải biết rõ địa vị của mình, yên phận về quê cưới một cô nào ở đó đi, ông nghĩ con gái thành phố dễ cưới lắm sao?"
"Còn có, chuyện mua nhà hôm nay mà còn không xong thì sau này đừng đến nhà tôi nữa, cho ông cơ hội rồi, do ông không biết trân trọng thôi.” Mẹ Trương Thục Phi chỉ vào mũi ba Lạc rồi mắng chửi.
Ba Lạc là một người chân chất, cũng không giỏi ăn nói, bị mẹ Trương Thục Phi nói thế thì đỏ lự cả mặt nhưng không tìm ra lời nào để phản bác.
"Bà cô này, bà nói chuyện hơi khó nghe rồi đấy?” Đột nhiên có một giọng nói vang lên, mang theo sự bất mãn.
Trương Tử Quân thật lòng không nhịn nổi người đàn bà này nữa, hiếp đáp người khác quá đáng.
Hơn nữa chọc một người thật thà tức đến mức này thì quá đáng lắm rồi đấy.
"Gọi ai là bà cô đấy? Nói ai nói năng khó nghe? Tôi nói chuyện không có lí sao?"
"Ông ta muốn cưới vợ cho con thì không nên lấy ra chút thành ý à?"
"Con gái tôi thiếu gì người xếp hàng theo đuổi, toàn là con nhà giàu cả, nhà ông ta từ huyện lên, vốn dĩ cho ông ta cơ hội rồi nhưng ông ta không biết quý đấy thôi!"
"Không gả cho con nhà giàu thì ai mà đồng ý gả con gái cho một tên nghèo khố rách áo ôm đâu?"
"Cậu trai trẻ, tôi nói này không phải nhưng những người trẻ các cậu cho dù có cạnh tranh chút thì làm sao?"
"Cậu ta bây giờ lương 1 nghìn 8 trăm tệ một tháng, không ăn không uống muốn tích đủ tiền mua nhà cũng phải trăm năm đấy! Con trai ông ta có sống được đến lúc đấy không?” Mẹ Trương Thục Phi không lung lay, vẫn chống nạnh nói.
"Mẹ Thục Phi, bà đừng xem thường người khác quá, tôi tin Lạc Tú nhà tôi sẽ thành công thôi.” Ba Lạc thật sự tức không hề nhẹ, nhịn nửa ngày cũng chỉ nặn ra được một câu như vậy.
"Này, bà đây nói một lần ở đây thôi, chỉ dựa vào thằng con trai bất tài kiệt xỉ của ông thì cả đời này có được bản lĩnh gì hả?"
"Tự mình không bằng ai mà cha mình cũng không dựa hơi được, một căn nhà thôi mà cũng không mua nổi, ông nói tôi nghe có bản lĩnh gì?"
"Tiểu Trầb theo đuổi con gái tôi, nhà người ta có một căn biệt thự nhìn ra biển, giá hơn mười triệu tệ, con trai ông lương cứng 1 nghìn 8 thì ông tính thử đi mấy đời mấy kiếp mới mua nổi?"
"Thành công hả? Kiếp sau sau nữa cũng không được!” Mồm miệng mẹ Trương Thục Phi quả thật ác độc.
Hơn nữa bà ta thật sự không đề cao Lạc Tú, so với Trần Hữu thì Lạc Tú quá kém cỏi, không mua nổi một căn nhà thì kiểu người này nên độc thân cả đời.
Ba Lạc bị