Một nhát dao này vừa nhanh lại tàn nhẫn.
Mọi người có mặt trong phòng đều là người sợ đánh nhau nên có nhìn thấy cảnh trực tiếp dùng dao muốn giết người như thế bao giờ đâu, nhất thời cả đám bị dọa đến mức la hét liên tục.
Còn Lạc Tú lại cảm thấy có chút buồn cười, tuy một dao của Dương Nhị Cẩu cực kỳ tàn nhẫn nhưng ở trong mắt Lạc Tú, việc này chỉ giống như một con kiến đang khiêu khích mình mà thôi.
Dương Nhị Cẩu này còn tệ hơn Hồng Bưu, tệ hơn Vạn Thiên Sơn, thậm chí còn kém xa đám lính đánh thuê kia nữa, hay nói một cách chính xác là không đáng để so sánh.
Tất nhiên Dương Nhị Cẩu không cho là như vậy, thấy Lạc Tú không thèm tránh né thì càng ngang ngược mang theo ý đồ muốn đâm chết Lạc Tú.
Ngay lúc con dao sắp đâm trúng Lạc Tú thì đột nhiên Dương Nhị Cẩu thấy hoa mắt, đồng thời cảm thấy khuôn mặt của mình, không, nói chính xác là đầu của mình bị va đập mạnh một cái, giống như có một hòn đá lớn bay qua rồi đập vào đầu mình vậy.
Lạc Tú tát Dương Nhị Cẩu một cái khiến Dương Nhị Cẩu trực tiếp bay đến mặt tường bên cạnh.
“Rầm.” Cú va đập lần này làm Dương Nhị Cẩu trở nên lờ mờ, cả người trượt xuống khỏi tường y như một vũng bùn rồi nằm xụi lơ trên mặt đất, cả người Dương Nhị Cẩu run rẩy không ngừng.
Hiện trường lập tức im lặng như tờ.
Lạc Tú cười khẩy đi đến bên cạnh Viên Bàn Tử, giờ phút này Viên Bàn Tử chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, hai mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Ông ta không ngờ một kẻ liều lĩnh hung ác như Dương Nhị Cẩu khi đứng trước mặt của Lạc Tú lại giống như thầy đồng tay mơ gặp trúng phù thuỷ cao tay, hơn nữa với bản lĩnh của Lạc Tú cho dù nhìn thế nào cũng không giống với người bình thường.
Viên Bàn Tử hết sức sững sờ, đột nhiên truyền đến một cơn đau dữ dội đưa ông ta trở về hiện thực.
Lạc Tú đá một cú vào đầu gối của Viên Bàn Tử, chỉ nghe rắc một tiếng, đầu gối hay thậm chí toàn bộ chân của Viên Bàn Tử đều bị chặt đứt.
Máu thịt lẫn lộn, xương trắng đâm xuyên thủng làn da, thậm chí còn có một ít máu thịt còn trông vô cùng kỳ dị, cả đám người đứng bên cạnh sợ đến mức không dám bước ra.
Rõ ràng hai cha con Lạc Minh Thư và Lạc Đại Phú không mong chờ kết quả này, vốn dĩ bọn họ muốn Dương Nhị Cẩu sẽ đâm chết Lạc Tú, nhưng lại không ngờ cục diện lại thành ra thế này.
Bầu không khí rơi vào nặng nề, rốt cục Lạc Minh Thư không nhịn được nữa.
“Giết người rồi, gọi cảnh sát, gọi cảnh sát đi.” Sau lời nhắc nhở của Lạc Minh Thư, Lạc Đại Phú mới kịp phản ứng lại sau đó lấy điện thoại di động ra.
Nhưng chuyện này đúng là có chút vô lý, vừa rồi lúc Dương Nhị Cẩu uy hiếp ba Lạc thì Lạc Đại Phú không báo cảnh sát, ngược lại đến lúc Lạc Tú đánh cả đám Dương Nhị Cẩu thì Lạc Đại Phú lại chọn cách báo cảnh sát.
Bởi vì bản thân bọn họ đã cấu kết với nhau.
Hơn nữa số mà Lạc Đại Phú gọi không phải 110 mà là điện thoại của con ông ta, Lạc Viễn Phi.
Cuộc gọi được kết nối.
“A lô, Viễn Phi con đang ở đâu vậy, mau tới đây, Lạc Tú giết người rồi.” Lạc Đại Phú nói hết sức khoa trương.
Mặc dù Viên Bàn Tử và Dương Nhị Cẩu bị đánh thê thảm nhưng vẫn chưa thể chết được.
“Con đang ở bệnh viện.” Giọng nói tức giận của Lạc Viễn Phi vang lên ở đầu dây bên kia.
“Con bị sao vậy?” Trái tim Lạc Đại Phú chợt quặn thắt.
“Con bị Lạc Tú đánh.” Lạc Viễn Phi nói.
Lời nói của con trai khiến Lạc Đại Phú phải trợn tròn mắt.
Tại sao lại gọi cho con trai ông ta mà không phải gọi cho cảnh sát báo án?
Mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của ông ta, không thể báo cảnh sát mà chỉ có thể gọi con trai của ông ta đến, bởi vì Dương Nhị Cẩu là một tên tội phạm giết người đang bị truy nã, nếu cảnh sát tới sẽ làm hư chuyện.
Nhưng con trai ông ra đến thì mọi chuyện lại khác, hoàn toàn có thể bỏ qua vấn đề này mà chỉ chĩa mũi dùi về phía Lạc Tú.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng, nếu nhà của Lạc Tú xảy ra chuyện thì chỉ cần Lạc Viễn Phi đến sẽ có thể xử lý mọi chuyện, nhưng bây giờ Lạc Viễn Phi lại bị đánh nhập viện, căn bản không thể nào tới được.
Ba Lạc nghe vậy mới kịp phản ứng lại, trực tiếp bấm số 110 để báo cảnh sát.
Nhìn thấy đã báo cảnh sát, làm sao Lạc Đại Phú và Lạc Minh Thư còn dám ở lại đây?
Cảnh sát khác đến đây nhất định bọn họ sẽ bắt Dương Nhị Cẩu về, hơn nữa Viên Bàn Tử dây dưa với tội phạm giết người chắc chắn sẽ dính phải tội danh bao che người có tội, nếu làm không tốt thì nói không chừng còn bị kết án vì tội cướp đoạt tài sản.
Đến lúc đó đừng kéo bọn họ vào.
Lạc Đại Phú và Lạc Minh Thư nhìn tình cảnh trước mặt, sau đó lại muốn chạy đến bệnh viện với Lạc Viễn Phi.
“Em thật sự đã dạy dỗ được một đứa con ngoan đấy nhỉ?” Lạc Đại Phú nổi giận đùng đùng nói xong câu đó bèn dẫn người rời đi, ông ta muốn đến bệnh viện chăm sóc con của mình.
Hiển nhiên Lạc Tú đã đánh Lạc Viễn Phi đến mức phải nhập viện, chuyện này khiến Lạc Đại Phú thiếu chút nữa đã nhịn không được, hơn nữa lá bài tẩy của bọn họ đã vô dụng, vốn dĩ còn trông chờ Lạc Viễn Phi có thể ra mặt xử lý đống lộn