Lúc đó, khi Lạc Tú rời đi, Trương Phán Phán thật ra đã cau mày suy nghĩ một lát.
Quả thực cô ta và Dương Minh Huy không có tiếng nói chung, bởi vì hai người bọn họ căn bản không cùng một thế giới.
Mặc dù Lạc Tú luôn nói sẽ giúp cô ta giải quyết nhưng cô ta không tin Lạc Tú sẽ làm được, vì những khó khăn mà cô ta gặp phải đều vượt quá hiểu biết thông thường.
Một người bình thường như Lạc Tú sao có thể giúp cô ta xử lý được đây?
Mà những lời mà Lạc Tú nói thật sự đã làm cho Trương Phán Phán ý thức được vấn đề giữa mình và Dương Minh Huy, tuy vẫn chưa đến lúc nhưng quả thật cô ta nên kết thúc với Dương Minh Huy, vì thế Trương Phán Phán quyết định gọi điện cho Dương Minh Huy sau đó bảo Dương Minh Huy trở về.
Sau khi nói vài câu Dương Minh Huy chỉ đứng một chỗ như người mất hồn, trên mặt đầy vẻ uể oải, còn Trương Phán Phán bắt một chiếc taxi rời khỏi đó.
Dù có nói thế nào thì Dương Minh Huy đã theo đuổi Trương Phán Phán nhiều năm như vậy, nếu chỉ với mấy câu đã có thể vứt bỏ Dương Minh Huy, vậy thì anh cũng không tốn sức theo đuổi cô ta nhiều năm như vậy.
Sau khi Trương Phán Phán rời đi không lâu, Dương Minh Huy liền âm thầm đi theo.
Lần này Trương Phán Phán về nhà thu dọn một số thứ, để lại tờ giấy báo cho ba mẹ là mình sẽ đi ra ngoài du lịch, sau đó Trương Phán Phán mới lưu luyến rời khỏi nhà.
Đương nhiên Dương Minh Huy cũng sẽ lén đi theo.
Ở bên kia Lạc Tú cẩn thận cảm nhận một chút, để phòng chuyện ngoài ý muốn anh đã cố ý động tay động chân trên người Dương Minh Huy, cho nên Lạc Tú có thể cảm ứng được vị trí hiện tại của Dương Minh Huy, cũng vì cảm ứng được vị trí kia mà Lạc Tú nhịn không được nhướng mày.
Nơi đó thuộc huyện Vĩnh Tế, có một ngọn núi không cao lắm nhưng có thể coi như một ngọn núi lớn.
Bình thường rất ít người đến ngọn núi đó, không phải vì trong núi có côn trùng hay thú dữ mà những ai từng lớn lên ở Vĩnh Tế đều được các thế hệ trước kể cho nghe một số truyền thuyết về ngọn núi kia.
Rõ ràng, những truyền thuyết đó đều mang một tầng sắc thái bí ẩn và kinh dị.
Vào thời đại hỗn chiến quân phiệt từng có một đám cướp hàng trăm người bị quân phản động đuổi đến Vĩnh Tế, thổ phỉ có quy mô hàng trăm người đã coi như không tệ rồi, dù sao người cầm đầu của bọn cướp Đông Bắc khi đó cực kỳ nổi danh, dựa theo ghi chép thực tế cũng chỉ có mấy chục người mà thôi, cuối cùng vì để tránh né những kẻ đuổi theo mà bọn cướp đã chạy vào núi.
Khi đó quân phản động đuổi đến cũng rất đau đầu, dù sao bọn cướp này ai nấy đều hung ác cay độc, nếu bọn chúng cứ chiếm giữ các đồi cao trên ngọn núi như vậy thì thật sự rất khó tấn công.
Nhưng chuyện kỳ lạ là sau khi binh sĩ của quân phản chạy vào chân núi, mấy ngàn binh sĩ lại sợ tới mức bỏ chạy khỏi Vĩnh Tế ngay trong đêm.
Nghe nói đội quân mấy nghìn người trên đường bỏ chạy đã bị hù chết mấy chục mạng, còn bọn cướp kia thì không bao giờ xuất hiện nữa.
Tiếp theo đến thời kỳ kháng chiến, lúc ấy Nhật Bản kéo quân đi vào Vĩnh Tế muốn xây một vài pháo đài trên ngọn núi kia, vì thế đã phái mấy chục người đến đó thăm dò.
Nghe nói ban đầu chỉ phái mấy chục người đi thăm dò trước, nhưng đợi suốt ba ngày vẫn không có ai quay về, sau đó đám giặc Nhật Bản phát hiện có gì đó không đúng nên lại phái thêm một đội quân đến đó nhưng kết quả vẫn y như vậy.
Lòng can đảm trực tiếp bị phá vỡ, cuối cùng lại không giải quyết được gì.
Hai chuyện này đều là truyền thuyết, rốt cuộc đúng là sự thật hay đã bị thổi phồng cũng không thể nào kiểm chứng lại được.
Tuy nhiên những người có tuổi thuộc thế hệ trước ở huyện Vĩnh Tế thật sự rất kính sợ ngọn núi kia, cứ truyền miệng như vậy cho đến cuối cùng không ai là không biết đến huyện Vĩnh Tế.
Hơn nữa nghe nói lúc trước có người vừa ý định xây dựng một vài trang viên, chuẩn bị một số trang trại gì đó nhưng cuối cùng không biết tại sao lại không có động tĩnh gì.
Nhưng thật ra có một số người nói trong quá trình khởi công, máu đen trong đất không ngừng rỉ ra ngoài đã dọa đội thi công sợ tới mức không dám làm tiếp nên mới dừng lại, dù sao cũng có rất nhiều lời đồn đại về chỗ đó, nhưng ngày thường có