Lớp băng xung quanh lan ra rất nhanh, trong nháy mắt đã lan ra thành một vòng tròn mười mét.
Một luồng khí giá rét lạnh thấu xương ập đến khiến Dương Minh Huy và Trương Phán Phán giương mắt đờ đẫn.
Họ được giáo dục trong nền khoa học của thế kỷ hai mươi mốt, theo quan niệm của họ, mọi thứ đều được giải thích bằng khoa học.
Nhưng rõ ràng cảnh tượng trước mắt không thể giải thích bằng khoa học được.
Khi Dương Minh Huy và Trương Phán Phán kịp phản ứng lại thì người đàn ông kia đã đến chỗ Dương Minh Huy và khi anh ta giơ tay lên thì một cú đấm đã bay đến trên người Dương Minh Huy.
Dương Minh Huy lập tức bay ra ngoài, nặng nề đập xuống đất, mãi một lúc lâu vẫn chưa đứng dậy nổi.
Trương Phán Phán lo lắng nhìn Dương Minh Huy bị đánh bay ra ngoài.
Nhưng luồng không khí lạnh kia ập đến khiến Trương Phán Phán phát hiện mình không thể động đậy được.
“Hừm, người thế tục mà cũng dám cuồng vọng à?” Người đàn ông kia liếc nhìn Dương Minh Huy đầy khinh thường, giơ tay tát vào mặt anh ta.
“Sao mấy người dám làm trái ý niệm của thần linh?”
“Trương đại sư, xin hãy nương tay.” Trương Phán Phán vừa khóc vừa cầu xin.
Vị Trương đại sư này có lai lịch rất lớn, trước tiên chưa nói đến ở tỉnh Hải Đông chính là một vị khách quý có máu mặt được tôn sùng là một vị thần.
Chỉ cần chính bản thân ông ta, cũng chính là sinh linh của thế tục siêu việt này thì Trương đại sư trong mắt Trương Phán Phán đã là một vị thần rồi!
Trương Phán Phán đã từng tận mắt chứng kiến Trương đại sư bắn ra một luồng sức mạnh từ một đốt ngón tay và thiêu rụi một cái cây đại thụ chỉ trong nháy mắt.
Cũng tận mắt chứng kiến Trương đại sư vừa giơ tay lên đập một nhát đã khiến một chiếc xe ô tô dẹp lép như một tờ giấy.
Loại sức mạnh và bản lĩnh này, trong thế tục có ai chống lại được chứ.
Trên thực tế, vị Trương đại sư này không hề tầm thường, theo tiêu chuẩn của người giới tu đạo thì cũng xem như đã nhập môn.
Tuy rằng vẫn chưa thức tỉnh, nhưng trong thời đại linh lực yếu ớt này, có được thành tựu này quả thực rất đáng nể.
Ít nhất thì một vài thế lực trên thế tục đã không thể kiềm chế được ông ta nữa.
Mà một năm trước Trương Phán Phán tình cờ được Trương đại sư lựa chọn trở thành nhà ngoại cảm.
Cái gọi là nhà ngoại cảm đó thực ra là đi môi giới vài sức mạnh kỳ dị, hay nói cách khác là người có khả năng mời được ma quỷ.
Tất nhiên, chắc chắn những gì Trương Phán Phán mời được còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Nếu không, Trương đại sư sẽ không tiếp tục dỗ dành cô ta, thậm chí trong hơn một năm nay, ông ta còn thường xuyên cho Trương Phán Phán uống vài viên thuốc.
Nhưng lúc này, rõ ràng Trương đại sư đã mất kiên nhẫn, chỉ cần ông ta liếc nhìn là người đàn ông bên cạnh đã hiểu ý, anh ta đi tới trước mặt Trương Phán Phán, nắm lấy cổ cô ta kéo tới cái giếng cạn bên cạnh.
Sau đó ấn đầu cô ta xuống cái giếng ấy.
Đột nhiên, chỉ thấy tóc của Trương Phán Phán đã mọc dài đến chân, sau đó rơi xuống giếng cạn và vẫn đang mọc như điên.
Lúc này mái tóc đen giống như ổ rơm, cuối cùng Trương Phán Phán cũng quỳ xuống bên miệng giếng, như có cái gì đó không ngừng kéo cô ta xuống.
Hoặc giống như có một thứ gì đó đang bò lên theo tóc của Trương Phán Phán!
Ở một bên khác, người đàn ông đứng trước mặt Dương Minh Huy lấy ra một con dao găm, ánh mắt lóe lên đầy dữ tợn, chuẩn bị đâm vào cổ anh ta.
Đúng vào lúc này, một thanh niên chậm rãi bước ra khỏi rừng cây với điếu thuốc trên tay.
“Hai người bắt ve sầu trong rừng gần cả đêm ở đâu vậy?” Lạc Tú chế giễu.
Điều này khiến tất cả mọi người đều giật mình, thậm chí thứ đang trèo lên tóc của Trương Phán Phán cũng đột ngột rút lui.
Nhưng Dương Minh Huy và Trương Phán Phán lại kinh ngạc nhìn Lạc Tú.
“Lạc Tú, chạy mau, chạy, chạy đi!” Dương Minh Huy dùng hết sức hét lên.
“Tôi định tới tìm mấy người mà, chạy cái gì chứ?” Lạc Tú không hề quan tâm bầu không khí xơ xác tiêu điều này.
“Lại thêm một đứa đến đây chịu chết.” Một người khác bên cạnh ông già cười khẩy nói.
“Lạc Tú, chạy đi, chạy đi.” Trương Phán Phán hét lên bằng một giọng yếu ớt từ trong cổ họng của mình.
Hiện tại cô ta vô cùng hối hận, cho dù là Dương Minh Huy hay Lạc Tú thì bọn họ đều là người cô ta quan tâm đến, nhưng bây giờ bọn họ có thể