Hai mắt Lạc Tú như điện, lạnh lùng nhìn xuống lầu.
Giờ khắc này, dù chỉ một cái liếc mắt cũng khiến những người trong Bát Cực Môn đổ mồ hôi lạnh.
Lập tức, Lạc Tú nhón mũi chân, giống như một chiếc lá rơi, nhẹ nhàng nhảy từ trên lầu ba xuống.
Mấy người trước đó coi thường Lạc Tú nhất thời đột ngột lùi lại.
Tiểu Phong run run hai tay đưa ra chiến thư ra.
Tại thời điểm này, không còn ai coi thường cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi này nữa.
Thực lực quyết định tất cả, cũng chứng minh tất cả.
Lạc Tú tiếp nhận chiến thư.
Đó là chiến thư của Bát Cực Môn, ước hẹn ở Thông Châu một tháng sau, khi đó chưởng môn Bát Cực Môn Phong Thiên Lôi sẽ đích thân ra tay quyết chiến cùng Lạc Tú.
Trận chiến này thậm chí còn được trao cho các môn phái khác, chẳng hạn như Thái Cực, còn có Hình Ý Quyền, v.v..
Rõ ràng, đây sẽ là một sự kiện lớn đối với một số môn phái trong xã hội ngày nay, e rằng đến lúc đó nó sẽ thu hút sự chú ý rộng rãi.
Xét cho cùng, chưởng môn Bát Cực Môn Phong Thiên Lôi cũng coi như là một nhân vật uy chấn một phương.
Mà bên Bát Cực Môn, vì để bảo đảm không có một chút sơ sót nào, Phong Thiên Lôi đã mời Trương đại sư - vị thần cao cao tại thượng kia của Hải Đông đến trợ trận.
Lạc Tú thì chẳng thèm để ý, cũng không quan tâm đến việc giết những con kiến nhỏ này.
Thấy Lạc Tú không có sát ý, bọn họ chạy trốn với vẻ hốt hoảng như chó kẹp đuôi vậy.
Mãi đến khi chạy được một đoạn đường dài, họ mới thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hơn nữa chuyện lần này khá lớn, cao thủ đứng đầu Hải Đông vậy mà lại bỏ mạng ở thị trấn nho nhỏ này.
Nếu tin tức này truyền ra, nhất định sẽ gây chấn động toàn bộ Hải Đông!
Còn Lạc Tú đã trực tiếp đưa ba Lạc trở lại Vịnh Bàn Long ở Thông Châu.
Sau khi thu xếp chỗ ở cho ba Lạc ổn thỏa, Lạc Tú liền lái xe đến Hào Thái.
Không thể không nói, đám người Hồng Bưu và Quảng Khôn làm việc cho Lạc Tú quả thực là tận tâm tận lực.
Hào Thái đó không chỉ bị đập phá và trang hoàng lại xong xuôi mà còn bị đập bỏ một lần nữa theo yêu cầu của Lạc Tú.
Ấy thế mà hiện tại lại trang hoàng lên rồi.
Hơn nữa, đám người Hồng Bưu và Quảng Khôn vậy mà lại tự theo ý mình, để Hào Thái trang hoàng lại một lần nữa, sau đó lại chuẩn bị đập thêm một lần.
Mà giờ phút này, cậu Lưu đang bị nhốt trong một phòng bao, sống dở chết dở, ngày nào cũng có người đến "ân cần thăm hỏi" anh ta.
Lạc Tú đẩy cửa ra, kéo ghế qua rồi ngồi xuống, sau đó nhìn cậu Lưu.
“Van xin anh buông tha cho tôi.
Van xin anh, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được!” Cậu Lưu nhìn thấy Lạc Tú đến đây, lập tức quỳ trên mặt đất nức nở cầu xin.
Hoàn toàn khác với dáng vẻ kiêu ngạo trước mặt Lạc Tú trước đây.
Làm sao anh ta có thể nghĩ được Lạc Tú lại có năng lực và thể diện lớn tới như vậy.
Tất cả các ông lớn trong giới xã hội đen ở Thông Châu đều bị Lạc Tú gọi tới rồi.
Giờ đây, trong lòng cậu Lưu ngoài hối hận thì chính là hận thù.
Anh ta hận Trần Hữu.
Ấy thế mà lại liên lụy khiến mình đắc tội một sự tồn tại hoàn toàn không thể trêu vào.
"Tiền? Cậu nghĩ tôi thiếu tiền à?" Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
"Cầu xin anh, buông tha cho tôi đi.
Đều là Trần Hữu, đều là Trần Hữu xúi giục tôi làm.
Hơn nữa anh ta còn tìm đến bạn bè của anh ta nữa.
Cậu cả Sở của nhà họ Sở tỉnh Hải Đông."
“Cậu cả Sở?” Lạc Tú nghe thấy cái tên đó thì một cỗ lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Kiếp trước, chính người này đã dẫn người đến đập nát đầu gối anh, phế bỏ hai tay của anh, khiến bản thân anh sống trong nhục nhã như một con chó.
Cuối cùng cũng đến rồi sao?
Tên này rốt cuộc cũng xuất hiện rồi?
Vậy kiếp này, người này đã cho anh cái gì, anh nhất định phải hoàn trả gấp mười lần, gấp trăm lần, gấp ngàn lần!
Tại kiếp trước, Lạc Tú chỉ từng thấy một bên mặt của đối phương, cũng chỉ biết đối phương được gọi là cậu cả Sở, thậm chí còn không biết tên thật của anh ta.
Dù sao, địa vị và thân phận của Lạc Tú vào thời điểm đó rất nhỏ bé, ngay cả một nhân vật như Trần Hữu cũng là một sự tồn tại cao cao tại thượng không thể vượt qua.
Là một người trong gia tộc lớn ở Hải Đông như cậu cả Sở, Lạc Tú hoàn toàn không đủ tư cách để biết thông tin của đối phương.
Chính bởi vì như thế!
Cho nên Lạc Tú mới luôn giữ lại Trần Hữu chỉ để dụ đối phương đến.
“Được rồi, đừng quỳ nữa.” Lạc Tú đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Cảm ơn anh đã buông tha cho tôi, cho dù làm trâu làm ngựa tôi cũng sẽ báo đáp anh!” Cậu Lưu vừa lau nước mắt nước mũi vừa vui sướng nói.
"Không, tôi không nói là tôi buông tha cho cậu!"
“Giá trị của cậu đã dùng hết, cậu có thể chết rồi!” Lạc Tú lộ