Nhìn thấy bầu không khí xấu hổ như thế, Hạ Linh Lung cười khan một tiếng, sau đó lôi kéo Lạc Tú lên xe, ngồi vào ghế sau.
Trong khi Chu Tuyết Phi ở phía trước lái xe, cô ta cũng không muốn quan tâm Lạc Tú, chỉ tự nói chuyện riêng câu được câu không với Hạ Linh Lung.
"Đúng rồi, anh đẹp trai, anh cảm thấy phong cách dạy học của đại học Yale thế nào?"
Lúc chờ đèn giao thông, Chu Tuyết Phi đột nhiên hỏi Lạc Tú một câu như vậy.
Lạc Tú thật sự không biết vấn đề này, hơn nữa cũng không cần thiết phải biết.
Anh đường đường là Vô Cực Tiên Tôn, những kiến thức tích lũy được và những gì từng thấy trong hàng vạn năm ở giới tu tiên vượt trội hơn bất kỳ người nào trên trái đất.
Chỉ là anh thật sự không biết gì về một trường đại học đơn thuần.
“Không quá rõ.” Lạc Tú thành thật trả lời.
Lạc Tú trả lời như vậy, Chu Tuyết Phi bí mật cau mày, xem ra đối phương cũng không có trình độ học vấn cao rồi.
“Nghe nói thị trường tài chính trong nước gần đây tương đối hỗn loạn?” Chu Tuyết Phi lại đưa ra một chủ đề khác.
“Xin lỗi, tôi không hứng thú lắm với chuyện này.” Lạc Tú cười nói, thị trường tài chính hỗn loạn thì liên quan gì đến anh?
Dù sao anh cũng không thiếu tiền.
Nếu anh thật sự cần tiền, chưa nói đến thủ đoạn khác, chỉ quang minh chính đại ra nước ngoài đòi tiền trong tay mấy vị đại gia, mấy vị đại gia kia dám không cho sao?1
Cho nên chuyện này thật sự không liên quan gì đến anh.
Nếu Chu Tuyết Phi hỏi anh gần đây giá thịt lợn có tăng không thì anh còn có thể tán gẫu được hai câu, dù sao thì hai ngày trước anh còn đi mua đồ ăn với ba Lạc.
Nhưng điều này lại khiến Chu Tuyết Phi lắc đầu thở dài.
Người thanh niên này thậm chí còn không hiểu gì về tài chính và thị trường, vậy chắc cũng sẽ không có gia thế thì hiển hách rồi.
Chẳng mấy chốc đã đến trước cửa một khách sạn cao cấp.
“Linh Lung, cậu đi qua bên kia đường mua cái kẹo cao su cho mình đi.
Mình đi đậu xe.” Chu Tuyết Phi cố tình đẩy Hạ Linh Lung ra.
Mà sau khi Hạ Linh Lung rời đi, Chu Tuyết Phi đột nhiên bày ra sắc mặt lạnh lùng, quay đầu lại nhìn Lạc Tú, nói với giọng điệu vô cùng ngạo nghễ.
"Tốt hơn hết là anh nên tránh xa Linh Lung nhà chúng tôi xa một chút, anh không xứng với cậu ấy!"
“Có phải cô hiểu lầm gì đó rồi không?” Lạc Tú cảm thấy đối phương có lẽ đã hiểu lầm mối quan hệ của anh và Hạ Linh Lung rồi.
"Không, cho dù không phải là người yêu, chỉ là bạn bè bình thường thì cũng không được.
Những vấn đề vừa rồi tôi hỏi anh thì anh chẳng trả lời được cái nào, anh hoàn toàn không phải người ở trình độ của chúng tôi."
“Vì vậy, tôi cảm thấy cho dù là bạn bè, anh cũng chẳng đủ cái tư cách để ở cùng chúng tôi.” Biểu hiện của Chu Tuyết Phi cực kỳ thô lỗ, thậm chí còn nói những lời này vô cùng ác ý.
Lạc Tú cười khẩy một tiếng, đang muốn nói chuyện thì lúc này Hạ Linh Lung đã quay lại.
"Tuyết Phi, bên kia đường còn không có cái siêu thị nào cả, làm gì có kẹo cao su?"
“Thực xin lỗi, mình nhìn nhầm rồi.” Chu Tuyết Phi xin lỗi Hạ Linh Lung.
“Vừa rồi các cậu nói chuyện gì vậy?” Hạ Linh Lung tò mò hỏi.
"Không có chuyện gì, người bạn này của cậu nói bụng anh ta có hơi đau, đột nhiên không muốn đi ăn cơm nữa, đang lo không biết giải thích với cậu như thế nào đấy." Chu Tuyết Phi nói.
Không cần nói cũng biết là có ý định đuổi Lạc Tú đi.
“Lạc Tú, bụng của anh thật sự không thoải mái sao? Còn có thể ăn cơm không?” Hạ Linh Lung có chút quan tâm hỏi.
“Không, tôi rất khỏe.” Lạc Tú cười tủm tỉm nói, sau đó trực tiếp bước xuống xe, nắm tay Hạ Linh Lung đi vào khách sạn.
Chu Tuyết Phi phía sau tức giận đến nỗi giậm chân.
“Đừng tưởng da mặt anh dày thì có thể thực hiện được.
Để tôi xem lúc anh nhìn thấy cậu ấm nhà giàu thì anh còn có mặt mũi ở lại trong này hay không!” Chu Tuyết Phi nghiến răng nói sau lưng.
Còn khi Lạc Tú kéo Hạ Linh Lung đi vào, anh đột ngột vòng một tay qua eo Hạ Linh Lung.
Hành động này khiến Hạ Linh Lung tức thì run lên, thiếu chút nữa ngã trực tiếp vào vòng tay của Lạc Tú.
“Bỏ tay anh ra!” Mặt của Hạ Linh Lung gần như đỏ bừng.
“Vậy tôi đi ngay đây.
Nói đi, không phải cô kéo tôi đến chặn họng súng đó chứ?” Lạc Tú cười nói.
Dù sao Lạc Tú cũng không