“Được, cậu tưởng tôi không dám sao?” Chu Nhất Minh hung hăng nói.
“Mang màn hình chiếu qua đây cho tôi.” Chu Nhất Minh nói với đám người sau lưng, nhất thời mấy người này thật sự cầm đồ đi bày trí.
“Chúng ta cứ chờ xem.” Chu Nhất Minh hừ lạnh một tiếng nhưng Lạc Tú lại đứng lên, sau đó hoạt động gân cốt một chút giống như chuẩn bị đánh người.
“Cậu muốn làm gì? Tôi nói cho cậu biết, sau lưng tôi toàn là phóng viên đấy.
Nếu cậu dám động vào tôi thì chiều hôm nay tôi có thể cho cả cái Thông Châu này biết cậu là một tên lưu manh.”
Có vẻ Chu Nhất Minh đã sớm có sự chuẩn bị, dẫn theo một đám đông phóng viên tới, ông ta không tin Lạc Tú dám đánh mình trước mặt nhiều phóng viên như vậy.
Vì vậy Chu Nhất Minh tỏ ý không sợ gì, còn mang theo uy hiếp.
“Mẹ nhà mày.” Lạc Tú lắc người một cái đã đến trước mặt Chu Nhất Minh, vung tay vả đốp một cái lên mặt ông ta.
“Ông đến tận cửa nhà tôi gây sự rồi tôi còn không đánh ông chắc?”
“Đánh ông thì làm sao?”
“Ông bảo bọn họ quay đi?”
Mỗi một câu chính là một bạt tai Lạc Tú vả lên mặt Chu Nhất Minh.
“Trước đến nay chưa bao giờ thấy có người hèn hạ như vậy, đưa đến tận cửa cho tao đánh.” Lạc Tú lại tát một phát nữa, hàm răng của Chu Nhất Minh đã bị tát bay mấy cái.1
“Tên họ Lạc kia, mày cứ chờ đấy, mày tiêu đời rồi, tao bảo đảm sẽ cho màykhông làm gì được ở cái Thông Châu này nữa.” Chu Nhất Minh bị Lạc Tú đá bay ra đường quốc lộ, ôm mặt nói vẻ mặt không tin nổi.
Ông ta không nghĩ tới Lạc Tú thật sự dám đánh mình.
“Tao chờ đấy, tao xem xem mày có thể giở trò gì.” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
Mà lúc này chiếc xe đầu tiên đã tới.
Người đến không phải ai khác, chính là Hồng Bưu và Quảng Khôn.
Vừa thấy người xuống xe là hai người này, Chu Nhất Minh lập tức ngây ngẩn.
Ông ta chuẩn bị tung video ra ngoài nhưng mà ông ta không dám đi lên nói chuyện với hai người này.
Dẫu sau người ta cũng là đại lão Thông Châu, hơn nữa còn không phải đại lão bình thường, tuy rằng ông ta cũng xem như là nhân vật có tiếng tăm nhưng ông ta nào dám đi ngăn cản hai người này?
Sau đó ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người đi vào trong.
Hai người tới mua nhà ư?
Thật sự có người mua sao?
Hơn nữa còn là đại lão Thông Châu?
Sau đó lại là mấy chiếc xe sang đến đây, vẫn là đại lão Thông Châu.
Chu Nhất Minh vẫn không dám cản lại.
Ngay sau đó nhà giàu nhất Thông Châu cũng tới, từng người từng người, toàn là đại lão Thông Châu lần lượt tới đây.
Nhất thời Chu Nhất Minh hoàn toàn trợn tròn mắt.
Sao mà đại lão Thông Châu người nào người nấy đều đến hết thế?
Ông ta nào dám cản ai trong số những người này?
Đợi một hồi lâu, cuối cùng ông ta đợi được một người có thể cản được, hơn nữa thân phận còn cực kỳ đáng sợ.
Người đứng đầu Thông Châu Lưu Đức Kiên!
"Thị trưởng Lưu, ông tới thật đúng lúc, tôi muốn tố cáo!"
Tố cáo?
"Ông muốn tố cáo cái gì?" Lưu Đức Kiên dẫn theo Lưu Chí Cường tới.
“Vịnh Bàn Long này là nơi tụ tập của các thế lực đen tối, là một ổ trộm trắng trợn, ông cứ vào trong xem là sẽ biết ngay.” Chu Nhất Minh vừa nói vừa mừng thầm.
Những đại lão Thông Châu kia ông ta không dám nói gì, nhưng giới bạch đạo thì ông ta có thể tố cáo.
Đến lúc đó vừa hay giải thích đầu đuôi với ông ấy.
“Mẹ nó đầu óc ông có vấn đề à? Chúng tôi tới đây mua nhà ông lại nói ở đây là ổ trộm?”
“Ý của ông là ba tôi cũng là trộm, cũng là thế lực đen tối?” Lưu Chí Cường không hề khách khí chút nào, trực tiếp mở miệng mắng.
Lập tức khiến cho Chu Nhất Minh trợn tròn mắt.
Ngay cả Lưu Đức Kiên cũng tới mua nhà?
Sao mà được chứ?
Tại sao những nhân vật lớn có mặt mũi ở Thông Châu cũng tới cổ động, cũng tới mua nhà?
Như vậy sao ông ta có thể bôi đen nơi này?
Chẳng phải sẽ bôi đen các nhân vật lớn và đại lão Thông Châu một lượt ư?
Chưa nói tới có thực tế hay không, cho dù làm xong thì ông ta cũng sẽ cách cái chết không còn xa nữa.
Nói đùa à, những đại lão Thông Châu kia, ông ta nào dám bôi đen người nào chứ?
Nhưng mà bây giờ nếu người ta mua nhà ở đây, ông ta thật sự không dám nói ra nói vào về vịnh Bàn