Hạ Hân Hân chạy xuống cầu thang gần như với tốc độ nhanh nhất.
Đồng thời trong lòng thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng để ai nhìn thấy, ngàn vạn lần đừng để cho ai nhìn thấy Lạc Tú đến bộ phận an ninh đứng canh ở đó, nếu không nhất định sẽ xảy ra tai nạn.
Giờ khắc này, Hạ Hân Hân đột nhiên có loại cảm giác như "bê đá đập chân mình".
Mà ở một diễn biến khác, Lạc Tú nhìn về phía đội trưởng an ninh, sau đó lại nhìn tên bảo vệ cao gầy kia.
“Số tiền này thể nào cũng phải đưa sao?” Lạc Tú cau mày hỏi.
“Mẹ nó, đừng nói nhảm nữa, nhanh đưa tiền đi.” Người đàn ông cao gầy mắng.
Một nhân viên bảo vệ mới tới mà thôi, vậy mà lại dám lải nhải càm ràm ở trong này.
Đúng lúc này, một chiếc Audi chậm rãi lái tới, khi nhìn thấy Lạc Tú đứng ở bộ phận an ninh, người nọ không khỏi liếc mắt nhìn thêm hai lần.
“Thấy chưa, đó là quản lý của bộ phận nhân sự, anh trai tao!” Đội trưởng an ninh cười khẩy một tiếng, sau đó gọi một tiếng với người trên xe.
Một người đàn ông chừng từ trên xe bước thẳng xuống, người mặc vest, đầu vuốt keo, tràn đầy khí phái của lãnh đạo.
“Tiểu Trương, mới sáng sớm không lo canh gác cho cẩn thận mà làm gì thế?” Lục Phong Phú chắp tay hỏi sau lưng hơi, như là đang kiểm tra cương vị.
“Người mới đến không hiểu quy củ, em đang dạy anh ta.” Đội trưởng an ninh bày ra bộ dạng ngoan ngoãn dễ bảo mà nói.
“Người mới đến?” Lục Phong Phú nhíu mày, hình như mình đâu có tuyển người vào đâu nhỉ?
Chẳng lẽ là do những người khác sắp xếp?
Lục Phong Phú lắc đầu, sau đó nói với Lạc Tú.
"Người mới tới phải không? Để Tiểu Trương dạy cho cậu một số quy tắc và quy định ở đây."
“Quy tắc và quy định có bao gồm phí bảo kê à?” Lạc Tú vốn đã hơi khó chịu vì thái độ của Hạ Hân Hân trước đó rồi, giờ phút này bị thu phí bảo kê thì lại càng khó chịu hơn.
Nếu những người này muốn gây rắc rối, vậy phải làm chút chuyện nha, nhìn xem những người này có thể chọc được hay không?
“Con mẹ nó, mày lại dám thật sự tố cáo tao à?” Đội trưởng an ninh cười gằn, nhưng lại không lo lắng chút nào.
"Đó cũng là quy định.
Người mới đến phải tuân theo." Lục Phong Phú nói, không quan tâm đến phí bảo kê mà những nhân viên bảo vệ này thu.
Vì phí bảo kê thu được kỳ thật có một phần vào túi tiền của anh ta.
“Vậy là anh cũng có biết chuyện này?” Lạc Tú hỏi.
"Nếu biết thì sao?"
“Cậu nói lời này cứ như thể cậu là lãnh đạo tới thị sát công việc của tôi vậy.
Nhóc con, cũng ra dáng lắm đấy nhỉ?” Lục Phong Phú vừa nghe Lạc Tú hỏi như vậy thì tức quá hóa cười.
Tên nhóc ai tìm đến vậy trời, thật là chẳng biết một chút quy tắc gì cả?
“Công ty này có quy định như vậy, bên trên có biết không?” Lục Trần hỏi lại.
"A, cậu có còn muốn làm việc ở trong này nữa không? Cậu có thể đến làm việc hay không là chuyện của tôi.
Vậy mà cậu lại còn hỏi nhiều vấn đề như vậy sao?"
“Đừng nói nhảm, muốn tới đi làm thì hãy thành thành thật thật nộp phí bảo kê đi, không nộp thì cút!” Lục Phong Phú trực tiếp mắng.
Anh ta cảm thấy bản mình vẫn có chút quyền này.
Chỉ cần các lãnh đạo cấp cao của công ty không truy tra tới anh ta thì chỉ là một nhân viên bảo vệ mà thôi, anh ta còn không tùy tiện chơi đùa được ư?
“Được, nộp bao nhiêu?” Lạc Tú đột nhiên chuyển chủ đề.
“Vậy mới đúng chứ, làm vậy sớm hơn có phải được không?” Đội trưởng an ninh nhìn Lạc Tú một cách trào phúng.
"Đã nói với mày từ sớm rồi mà, quản lý bộ phận nhân sự là anh của tao, mày không nên gây rắc rối đúng không?"
"Vốn dĩ chỉ cần nộp năm ngàn tệ, nhưng những gì mày vừa nói đã chọc anh tao khó chịu.
Thôi, mày nộp tám ngàn tệ, chuyện này cho qua." Đội trưởng an ninh cười khẩy nói.
Lạc Tú thực sự lấy ra tám ngàn tệ từ trong túi của mình.
"Lương tháng của nhân viên bảo vệ ở đây là bao nhiêu?"
“Thời gian thử việc ba tháng, mỗi tháng hai ngàn năm trăm tệ, sẽ lo một bữa ăn.” Đội trưởng an ninh nhìn thấy Lạc Tú lấy tiền ra thì thái độ cũng tốt hơn một chút.
“Ồ, vậy tôi nộp tiền rồi, các người thật sự có thể bảo vệ tôi sao?” Lạc Tú nghiêm túc hỏi lại.
“Mẹ nó, đừng nói nhảm nữa, nộp tiền rồi thì