“Sao lại thế này?” Hạ Hân Hân mang vẻ mặt tức giận.
Cô ta chỉ sợ có người nhìn thấy Lạc Tú, nếu không hôm nay cô ta sẽ rất mất mặt.
Giờ phút này nhìn thấy quản lý bộ phận nhân sự cũng ở đây thì cô ta lập tức có hơi lo lắng.
“Chủ tịch, tên khốn này đánh người trong công ty chúng ta!” Đội trưởng an ninh dùng dùi cui chỉ vào Lạc Tú mà chửi rủa.
“Câm miệng.” Hạ Hân Hân mắng.
Dù cô ta có muốn hay không, có thừa nhận hay không thì ban lãnh đạo công ty đều biết Lạc Tú là chồng chưa cưới của cô ta.
Lúc này nhìn thấy một nhân viên bảo vệ có những lời lẽ không hay với Lạc Tú như vậy, cô ta tự nhiên muốn giúp Lạc Tú.
“Chuyện gì vậy?” Hạ Hân Hân nhìn về phía Lạc Tú.
Cô ta không ngờ rằng chỉ mới khoảng mười phút mà Lạc Tú đã gặp chuyện ở đây rồi.
Còn Lục Phong Phú thì nhìn Lạc Tú mà cười khẩy liên tục.
Anh ta tin rằng với tính cách sếp tổng bá đạo của Hạ Hân Hân thì hôm nay Lạc Tú dây vào chuyện lớn rồi.
Đội trưởng đội an ninh cũng nhìn Lạc Tú với vẻ chế nhạo.
“Bọn họ nói người mới tới phải thu phí bảo kê.
Tôi đã nộp.
Sau đó bọn họ thu tiền nhưng lại không làm việc cho tôi.” Lạc Tú nhún vai.
"Chủ tịch, nó nói bậy!"
"Chủ tịch, không thể nào."
Sao bọn họ có thể thừa nhận loại chuyện này cho được?
Đúng lúc này, một chiếc Bentley lại tới.
Một ông lão bước xuống xe, ông lão này chính là quản gia nhà họ Hạ.
"Cậu Lạc, ngày đầu tiên đi làm thế nào? Ông cụ phái tôi đến đưa điểm tâm cho cậu đây." Ông quản gia già xuống xe, xách theo một cái túi to.
Hạ Nguyên Vũ sợ Lạc Tú sẽ bị con gái mình gây rắc rối trong ngày đầu tiên đi làm cho nên mới sai ông quản gia già đến đây.
Hạ Hân Hân cũng đen mặt.
Ba cô ta đúng là thật nhẫn tâm, vậy mà lại còn đưa điểm tâm cho Lạc Tú, cô ta còn không có đãi ngộ này đâu đó.
Bây giờ cô ta bắt đầu hoài nghi rốt cuộc ai mới là con của Hạ Nguyên Vũ?
Sao có cảm giác mình là con nhặt chứ?
"Cậu Lạc?"
Lục Phong Phú và đội trưởng an ninh trong phút chốc sợ hết hồn.
Hạ Hân Hân thấy những người này thì biết không che giấu được nữa nên đen mặt nói.
"Anh ấy là chồng chưa cưới của tôi."
"Cũng là trợ lý của tôi, anh Lạc."
Những lời này vừa ra khỏi miệng, Lục Phong Phú nhất thời ngã xuống đất, dùi cui trên tay đội trưởng an ninh cũng rơi xuống đất.
Nếu Lạc Tú là người khác, thì bọn họ còn có thể phủ nhận vấn đề này.
Nhưng đó là chồng chưa cưới của chủ tịch, vậy làm sao có thể phủ nhận chuyện này nữa đây?
Cho dù phủ nhận thì còn có tác dụng nữa à?
Lá gan của bọn họ quá lớn, lớn đến mức dám thu phí bảo kê từ chồng chưa cưới của chủ tịch.
Mấy người đột nhiên toát mồ hôi lạnh, vẻ kiêu ngạo trước kia cũng không còn nữa.
“Tôi sẽ xem camera giám sát.” Hạ Hân Hân làm việc cũng coi như là công bằng, nhưng tất nhiên cô ta thực sự hy vọng rằng chuyện này là giả.
Nếu vậy, cô ta còn có thể đến gặp Hạ Nguyên Vũ để tố cáo.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô ta đã đen mặt đi ra rồi.
Sự thật chứng minh Lạc Tú không nói dối.
Dù thế nào đi nữa, trên danh nghĩa Lạc Tú là chồng chưa cưới của cô ta, vậy mà hiện tại lại bị mấy nhân viên bảo vệ thu phí bảo kê, mặt mũi này cô ta chẳng thể gìn giữ được nữa rồi.
Quan trọng nhất là trong công ty lại xảy ra chuyện như thế này, ngay cả nhân viên bảo vệ và một quản lý nhân sự cũng táo bạo như vậy.
"Được, tốt lắm, các người làm tốt lắm, ngay cả một bảo vệ nho nhỏ mà cũng dám thu phí bảo kê."
"Lục Phong Phú, anh cũng rất tốt.
Quản lý bộ phận nhân sự mà lại dám làm chuyện như vậy."
“Không phải, chủ tịch, cô nghe tôi giải thích.” Lục Phong Phú kích động, vẻ mặt lộ ra tia cầu xin.
Vả lại trong lòng anh ta đang hối hận đến cùng cực.
“Không có gì để giải thích hết.” Hạ Hân Hân đen mặt nói.
"Mấy người các người đi đến phòng tài vụ quyết toán đi.
Ngoài ra, về chuyện các người thu phí bảo kê, công ty sẽ dựa theo các quy tắc và quy định để tiến hành khởi tố các người.
Chờ thông báo của tòa án đi." Khuôn mặt Hạ Hân Hân đã rất khó coi.
“Chú Dương, hãy giúp tôi gọi điện thoại cho Trưởng bộ phận nhân sự đợi tôi trong văn phòng.” Hạ Hân Hân quyết định phải truy cứu trách nhiệm kỹ lưỡng.
Đồng thời cũng muốn cho quản gia rời đi.
Dù sao thì việc này không đơn giản chỉ là việc thu phí bảo kê của Lạc Tú.
Đội trưởng an ninh run rẩy cả người đưa tiền cho Lạc Tú.
“Anh xem, có đôi khi phí bảo kê cũng không dễ thu đâu.” Lạc Tú mỉm cười.
"Không phải các anh muốn đánh tôi sao? Có thể động thủ rồi, tôi tuyệt đối không chạy." Lạc Tú lại nở nụ cười giễu cợt nhìn nhóm người này.
Đội trưởng an ninh không dám nói thêm lời nào.
Đừng thấy công ty này do nữ chủ tịch Hạ Hân Hân điều hành mà lầm, điều đó không có nghĩa là người ta không có quan hệ gì trong xã hội.
Xét cho cùng, nhà họ Hạ trước kia cũng là nhà hào phú, ít nhiều gì cũng có chút bối cảnh không thể công khai ra ngoài.
Bọn họ hoàn toàn không dám nói thêm điều gì cả.
Còn Lục Phong Phú cũng mặt xám như tro tàn.
Đừng tưởng Hạ Hân Hân chỉ là một cô gái nhỏ, song thủ đoạn của cô ta lại khá tàn nhẫn.
Nếu không cô ta cũng sẽ không thể tiếp quản toàn bộ công ty.
Lần này chắc chắn không chỉ đơn giản là cách chức, nhất định sẽ bị