Không mất nhiều thời gian, toàn bộ con phố bên ngoài cửa đã bắt đầu được dọn sạch.
Ngoài cửa ồn ào vô cùng, rõ ràng có nhân vật lớn đang đi tới rồi.
Một đoàn xe sang trọng khác đi về phía nơi này như mưa.
Cảnh tượng khiến mọi người xung quanh đây đều khiếp sợ.
Các cửa hàng ven đường lần lượt đóng cửa, sau đó khóa chặt cửa, không ai xem náo nhiệt, đều ai đóng cửa sổ nấy rồi ẩn trốn.
Đi đầu là một chiếc Rolls-Royce, phía sau là những chiếc Audi cùng một màu xếp thành hàng dài.
Phong gia, một trong Tứ Thiên Vương của Hải Đông xuất mã, đầy phong độ và khí tràng.
Khoảng hơn một vạn người đến đây.
Chính chủ còn chưa tới, đã có rất nhiều người đứng ngay ngắn ở hai bên đường của quán bar Dạ Hỏa.
Cửa lớn của quán bar Dạ Hỏa bị người ta đá văng.
Ngoài cửa toàn là người mặc đồ đen, đứng hai bên như đang đợi ai đó.
Dáng vẻ và khí tràng này đã biểu lộ thân phận và địa vị của người đến.
Lúc này, sắc mặt Giang Đồng Nhiên thực sự tái nhợt rồi.
Thậm chí một số người không liên quan cũng bị dọa sợ đến mức không dám nói lời nào.
Mà Hàn Phi Vũ thì lộ ra vẻ khoái chí mà nhìn Lạc Tú.
Lần này thì hay rồi, hoàn toàn làm mọi chuyện rối tung lên.
Chọc đến Phong gia của Tứ Thiên Vương của Hải Đông, mày đừng mong mà lăn lộn được trong khắp Hải Đông nữa.
Ở khu vực phía nam bên ngoài của đường vành đai 1 Hải Đông, ngay cả một số quan chức cũng phải nhìn sắc mặt Phong gia.
Còn anh Đông thì bụm mặt, vừa lau vết máu trên mặt vừa hằn học nhìn Lạc Tú.
"Mày có thể đánh nhau, nhưng vậy thì sao chứ?"
"Mày có thể đánh thắng được bao nhiêu người? Một trăm người hay một nghìn người?"
“Có thể đánh thắng được súng không?” Trong mắt anh Đông hiện lên hận ý.
“Tiểu Tú, thật xin lỗi, tại chị đã gây rắc rối cho cậu.” Giang Đồng Nhiên vừa khóc vừa cười khổ nói với Lạc Tú.
Hôm nay thực sự đã gây ra họa lớn rồi.
"Đó là lý do tại sao tao không dám ra tay.
Mày có thể chống đỡ anh hùng, nhưng thực tế là có quá nhiều người trên thế giới này mà mày không thể chọc vào.
Giờ thì mày hiểu chưa?" Hàn Phi Vũ ở một bên mở miệng nói với vẻ "vui sướng khi người khác gặp họa".
"Mày có thể nói tao là đồ hèn nhát, cũng có thể gọi tao là rác rưởi, nhưng vậy thì sao?"
"Mày nhìn sự phô trương ở ngoài cửa kìa, nhân vật như vậy, mày động vào được sao?"
“Hơn nữa không chỉ có một mình mày, chỉ cần mày còn ở Hải Đông, gia đình của mày cũng sẽ bị liên lụy bởi mày.” Hàn Phi Vũ sẵng giọng nói.
Không phải mày là anh hùng sao?
Không phải mày muốn bênh vực kẻ yếu sao?
Để xem mày giải quyết mọi việc như thế nào?
"Lạc Tú, mày chỉ là một người bình thường, cho dù mày biết được mấy món công phu thì như thế nào? Trên đời này có quá nhiều người mà mày không thể nào động vào."
"Mày nhìn sự phô trương ngoài cửa đi, mày cảm thấy hôm nay mày có thể tốt đẹp được không?"
“Chị Nhiên Nhiên cũng đã bị anh liên lụy.” Thúy Nhi lúc này cũng đứng lên, hả hê nói.
Cô ta vốn luôn coi thường Lạc Tú.
Anh chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, lấy gì mà chống đỡ, giả làm anh hùng gì chứ!
Bây giờ thì hay rồi, đã trực tiếp gây ra một thảm họa lớn bằng trời.
Một người làm công ăn lương bình thường như Lạc Tú anh hẳn là sẽ duy trì bộ dạng khúm núm dù chỉ nhìn thấy mấy tên du côn lưu manh bình thường thôi.
Bởi vì xã hội này không phụ thuộc vào việc anh đánh nhau giỏi đến đâu, anh có thể đánh người nhưng có thể giết người được à?
Người bình thường thì nên có dáng vẻ của người bình thường, anh hùng cứu mỹ nhân gì đó chỉ có thể có trong phim truyền hình mà thôi.
Trong cuộc sống thực, nếu anh làm như vậy, tuyệt đối sẽ khiến anh gặp rắc rối lớn.
Nhưng Lạc Tú lắc đầu, thậm chí là chán ngán đối với những lời này.
“Tôi đã nói rồi, cho dù hôm nay ông trời có đến đây, tôi cũng sẽ giúp chị trút cơn giận này.” Lạc Tú nhìn về phía Giang Đồng Nhiên.
Câu này Lạc Tú nói ra rất lớn, lập tức dẫn tới một tràng châm chọc và xem thường.
Đến lúc này mà lại vẫn có thể mạnh miệng trâng tráo như vậy.
Chờ Phong gia đến đây, đừng để bị dọa đến mềm chân đấy.
Ban đầu rất nhiều người đều rất xem trọng Lạc Tú, dù sao thì vừa rồi không ai dám giúp Giang Đồng Nhiên, chỉ có Lạc Tú là ra mặt.
Nhưng bây giờ bọn họ lại cho rằng Lạc Tú thật sự có chút không biết trời cao đất dày rồi.
Phong gia, một trong Tứ Thiên Vương của Hải Đông đến đây, chẳng lẽ anh còn dám không để vào mắt?
Quá kiêu ngạo và tự tin một cách mù quáng.
Cho dù anh có thể đánh nhau, nhưng chẳng nhẽ anh còn có thể đánh thắng được Phong gia ư?
Người ta chính là người sinh ra trong thế gia võ học chân chính đấy.
Hơn nữa có thế lực cực kỳ khổng lồ, nếu không, ở một thành phố tỉnh lẻ như Hải Đông, người ta còn có thể gầy dựng nên tên tuổi ư?
Ngay cả Giang Đồng Nhiên cũng lắc đầu, cảm thấy Lạc Tú tự tin đến quá đáng rồi.
Còn Hàn Phi Vũ thì lại suýt chút nữa bật cười