Lời mỉa mai của anh Đông khiến cho rất nhiều người khinh bỉ và xem thường Lạc Tú.
Mà Lạc Tú thực sự đứng dậy, đi về phía anh Đông.
Đường Như Phong đứng ở cửa không nói gì, những người khác cũng không nói chuyện.
Anh Đông đứng trước mặt Đường Như Phong với vẻ mặt giễu cợt.
Lạc Tú chậm rãi đi đến trước mặt anh Đông, sau đó giơ tay lên.
“Mày đánh tao một cái thử xem?” Anh Đông không hề có chút sợ hãi, nhìn bàn tay đang giơ lên của Lạc Tú với vẻ khinh bỉ.
Có Đường Như Phong ở đây, Lạc Tú dám động vào anh ta chính là đang tát thẳng vào mặt của Đường Như Phong.
"Chát!"
Lạc Tú thực sự đánh.
Vung tay một cái, trực tiếp tát anh Đông đến loạng choạng!
“Mày thật sự dám đánh tao, ở trước mặt Phong gia, vậy mà mày thật sự dám đánh tao?” Anh Đông che mặt, gầm lên tức giận.
Anh ta không tin Đường Như Phong không xử lý Lạc Tú.
Anh quá kiêu ngạo rồi, ở trước mặt Phong gia Đường Như Phong mà cũng dám kiêu ngạo như vậy?
“Câm miệng lại cho bố, đứng yên đó!” Đường Như Phong đột nhiên quát anh Đông.
Lần này không khí và hiện trường đều lan tràn một khoảng ngạc nhiên và gượng gạo.
“Đứng yên đó, bị đánh thì đứng yên đó cho tao!” Đường Như Phong lại quát lớn.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện Đường Như Phong lúc này đang run rẩy toàn thân, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.
Anh Đông bị Đường Như Phong quát thì có hơi ngu ngơ.
Anh ta không hiểu vì sao tên nhóc này đánh anh ta trước mặt Đường Như Phong nhưng Đường Như Phong lại bảo mình đứng yên.
Nhưng anh ta lại không dám không nghe lời Đường Như Phong, đành phải đứng tại chỗ.
Lạc Tú vung tay tát vào trên mặt anh Đông một cái nữa.
Lần này, anh Đông trực tiếp bị tát ngã xuống đất.
"Đánh mày thì làm sao?"
Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
Thật quỷ dị! Tất cả mọi người đều ngây người nhìn cảnh tượng này.
Hàn Phi Vũ trợn to mắt, sắc mặt vô cùng khó tin.
Mà Giang Đồng Nhiên thì há to mồm, giương mắt đờ đẫn.
“Đứng lên.” Đường Như Phong lại hét lên.
Trên thực tế, anh Đông bây giờ đã bị đánh đến lờ mờ, một nửa là khó hiểu, một nửa thực sự bị Lạc Tú đả thương rồi.
Vừa thất tha thất thểu đứng dậy, Lạc Tú lại một cước đá bay anh Đông đi ra ngoài.
"Lạc gia, có thể cho em chút mặt mũi được không?"
“Bốp!” Lạc Tú tát vào mặt Đường Như Phong một cái, kính râm trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Đường Như Phong cũng bị đánh ngã xuống đất.
Những người chung quanh vừa nhìn thấy Đường Như Phong bị đánh thì tức khắc muốn động thủ.
Nhưng Đường Như Phong lại đứng lên nói.
"Dừng tay!"
Sau đó Đường Như Phong cúi đầu, đứng trước mặt Lạc Tú.
"Cậu là cái thá gì? Còn dám đòi tôi cho mặt mũi?" Lạc Tú trực tiếp mắng.
“Tôi cho cậu mặt mũi, cậu dám cần sao?” Lạc Tú trầm giọng nói.
“Không dám, là em đường đột rồi, mạo phạm đến Lạc gia.” Đường Như Phong cúi đầu xin lỗi, thái độ cực kỳ thành khẩn.
Lần này, chỉ cần không phải đồ ngốc đều có thể nhìn ra được.
Đây không phải là Lạc Tú sắp gặp xui xẻo, mà là anh Đông xui xẻo rồi.
Lai lịch, thân phận của Lạc Tú đến giờ chắc hẳn không phải bàn cãi nữa.
Dù sao anh đã cho Phong gia, một trong Tứ Thiên Vương của Hải Đông một cái tát mà Phong gia đó cũng không dám có nửa câu bất mãn, mà thay vào đó còn xin lỗi Lạc Tú.
Điều này đã chứng minh rằng ngay cả Đường Như Phong cũng sợ Lạc Tú.
Lúc này anh Đông cảm thấy trong lòng lộp bộp một cái.
Anh ta biết lần này bản thân mình đã chọc tới người không thể chọc vào rồi.
Bởi vì đối phương thậm chí dám đánh cả Đường Như Phong, và quan trọng nhất là sau khi đánh Đường Như Phong, Đường Như Phong chẳng dám ho he gì.
Vốn dĩ còn muốn mời Đường Như Phong của Tứ Thiên Vương Hải Đông tới giải quyết Lạc Tú, nhưng bây giờ thoạt nhìn Đường Như Phong cũng chỉ có thể bị đánh.
Anh Đông biết, hôm nay mình hoàn toàn toang rồi.
Lạc Tú cất bước đi về phía anh Đông.
"Ha ha, muốn tôi quỳ xuống dập đầu cho anh ba cái ư?"
“Không dám, không dám, là do tôi có mắt như mù, đắc tội đến cậu rồi.” Giờ phút này, anh Đông nhìn thấy Đường Như Phong bị đánh mà chẳng dám nói lời nào thì làm sao anh ta còn dám nói gì thêm.
Tức thì, anh ta quỳ gối dập đầu xin lỗi Lạc Tú.
Lạc Tú đạp lên đầu anh Đông một cước, sau đó gọi Hàn Phi Vũ đến.
"Đến đây, Hàn Phi Vũ.
Anh lại đây, tôi cho anh một cơ hội!"
Hàn Phi Vũ vừa bị gọi tên thì nhất thời sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, run lẩy bẩy đến nỗi không dám đi qua.
“Lại đây.” Lạc Tú lại trầm giọng nói.
Hàn Phi Vũ cuối cùng cũng đi qua vì sợ hãi.
"Không phải anh nói Giang Đồng Nhiên là người phụ nữ của anh sao?"
"Tôi cho anh một cơ hội nữa.
Bây giờ anh ta đánh không lại anh, cũng không dám đánh trả.
Đánh anh ta đi!"
"Đánh!"
Lạc Tú buông chân ra, sau đó đứng sang một bên.
Nhưng Hàn Phi Vũ làm sao dám làm gì anh Đông.
Nếu hôm nay anh ta động thủ với anh Đông thì ngày mai sợ là thi thể của mình nằm ngay trong lòng sông thôi.
Sau vài giây chờ đợi, Lạc Tú đá một cước vào trên mặt anh Đông, lại đá