Lời vừa được nói ra khiến mọi người nhất thời mắt chữ A miệng chữ O.
Lần này lại khiến Lạc Tú có thêm một thân phận hết sức khủng bố.
Người đứng đầu thành phố Thông Châu!
Vừa rồi Sở Vân Hào còn bảo Lạc Tú chỉ là một người bình thường đến từ huyện lị mà thôi.
Nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại người ta lại là người đứng đầu Thông Châu rồi.
Mấy nhà hào môn ừ thì không tầm thường đấy, nhưng chọn bừa một cậu ấm nào đó nhà hào môn đi so sánh với người đứng đầu Thông Châu có được không?
Người đứng đầu Thông Châu mang ý nghĩa gì, chắc là mọi người đều hiểu rõ.
“Ha ha, Lạc gia, tôi còn hỏi là sao mấy ngày nay không nghe thấy tin tức gì của anh ở Thông Châu, hóa ra là anh đến Hải Đông rồi.”
“Anh là Tây Khôn - một trong Tứ Đại Thiên Vương của Hải Đông?” Lạc Tú cũng hơi ngạc nhiên.
“Để Lạc gia chê cười rồi, tôi vẫn luôn muốn mở rộng thế lực nên đã đến Thông Châu.” Tây Khôn cười khổ.
“Sao vậy?” Giang Khả Khả bỗng chú ý đến, khuôn mặt ngạo nghễ nhìn Sở Vân Long và Dương Kim Vũ.
“Đây chính là bạn trai tôi, Lạc Tú, mấy người các anh còn ai thấy anh ấy không bằng Sở Vân Long không?”
“Dương Kim Vũ, bây giờ tôi nói Sở Vân Long là loại giày rách, cô còn ý kiến gì không?”
“Các vị ngồi ở đây, đứng trước mặt người yêu tôi cũng chỉ là rác rưởi!” Giang Khả Khả mặt vẫn còn vương nước mắt, nói to câu này.
Cô ta thấy tủi thân cực kỳ.
Bị bạn thân phản bội, bị vị hôn phu tính kế, bị người ta sỉ nhục, phải mang tiếng xấu.
Lúc này, cuối cùng cô cũng có thể vả lại một cái thật vang, cục tức trong bụng cuối cùng cũng được xả ra.
Sau đó Giang Khả Khả cảm kích nhìn Lạc Tú.
Cô ta sẽ không quên tất cả đều là nhờ có Lạc Tú giúp cô ta.
Nếu không kết cục của cô và người nhà họ Giang sẽ cực kỳ thê thảm.
Đúng lúc này, Đường Như Phong cũng đã đến.
Vừa nhìn thấy Lạc Tú, Đường Như Phong đã định xoay người bỏ chạy nhưng đã bị Lạc Tú nhìn thấy.
“Yo, đây chẳng phải là Phong gia sao? Nào, đến đây.” Lạc Tú cười khẩy nói.
Đường Như Phong lập tức có cảm giác như mình vừa tự lao đầu vào chỗ chết, nhưng cậu ta nào dám làm trái lại lời của Lạc Tú chứ.
Cậu ta chỉ đành cúi đầu, ngoan ngoãn đi đến chỗ Lạc Tú.
Thấy Đường Như Phong đã đến, Sở Vân Long lập tức bật cười.
Anh ta cảm thấy mặc kệ Lạc Tú có phải tổng giáo quan của học viện quân sự Kinh Nam hay không, có phải là người đứng đầu Thông Châu hay có phải là người mà một trong Tứ Đại Thiên Vương – Tây Khôn rất kính nể hay không, chỉ cần anh vẫn còn ở Hải Đông này, chỉ cần mình vẫn còn là đồ đệ của Từ Ngạo thì anh ta vẫn có tư cách khiêu chiến với Lạc Tú.
Nhưng Sở Vân Long còn chưa mở miệng, Lạc Tú đã hỏi Đường Như Phong.
“Nghe nói đây là người anh em kết nghĩa của cậu, tôi nhắc nhở cậu một câu, anh ta đắc tội tôi rồi.”
“Anh Lạc, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.
Tôi làm gì quen anh ta, làm gì quen anh ta đâu!” Đường đường là Phong gia, một trong Tứ Đại Thiên Vương của Hải Đông, thế mà giờ đây đứng trước mặt Lạc Tú còn sợ sệt hơn thằng cháu trai, cảnh này khiến mọi người nhìn mà sửng sốt.
“Đường Như Phong, cậu nên biết sư phụ tôi là Từ Ngạo, là cao thủ số một Hải Đông Từ Ngạo đấy!” Đến lúc này Sở Vân Long đã lôi cả Từ Ngạo ra.
Sắc mặt của mọi người liền thay đổi, xuýt chút nữa thì quên mất ô dù này.
Từ Ngạo là người sẽ không thèm để ý đến thân phận của đối phương, nếu bạn đắc tội anh ta thật thì bạn có là ông to bà lớn nhà giàu anh ta vẫn dám ra tay với bạn.
Nếu không phải vậy thì tên tuổi của Từ Ngạo cũng không áp trên Tứ Đại Thiên Vương Hải Đông được.
Sở Vân Hào và Sở Vân Long đều cảm thấy đó mới là chỗ dựa lớn nhất của mình.
Chỉ cần có Từ Ngạo ở đó thì ở Hải Đông này, Lạc Tú sẽ không đấu lại được hai người bọn họ.
Những người khác nghe danh Từ Ngạo cũng âm thầm gật đầu.
Thế lực giới hào môn phức tạp rắc rối, cắm rễ cực sâu, hoàn toàn không thể rung chuyển dễ dàng như vậy được.
Nhưng lúc này Đường Như Phong đột nhiên quay người lại cười khẩy với hai anh em Sở Vân Hào, Sở Vân Long.
“Ha, sư phụ anh Từ Ngạo?”
“Cái lão sư phụ chết toi ấy của anh bị người ta một tát đập chết lâu rồi, còn nhắc đến sư với chả phụ.” Đường Như Phong đột ngột nói