"Làm sao vậy?"
“Giang Khả Khả, giới thiệu người bạn trai này của cô một chút đi, rốt cuộc là thần thánh phương nào thế?” Sở Vân Long chế nhạo, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Mà Dương Kim Vũ cũng buông lời châm chọc.
"Khả Khả, tôi muốn làm quen một chút với người bạn trai này của cô đấy."
Rất nhiều người đều nhìn Giang Khả Khả với vẻ chế giễu.
Giang Khả Khả đột nhiên cảm thấy khó xử khi "cưỡi hổ khó xuống".
Hạ Hân Hân lắc đầu, thở dài một tiếng.
Lạc Tú, bây giờ anh đã biết rõ rồi chứ?
Không cần biết anh đã dùng thủ đoạn gì trèo lên nhà hào phú, nhưng người ta vẫn phải nhìn vào chính nội tình của anh.
Nếu anh không là gì cả, vậy anh vẫn sẽ bị coi thường.
“Ngoài ra nhắc thêm nữa, Nam Phong, một trong Tứ Thiên Vương của thế giới ngầm Hải Đông, là anh em kết nghĩa của tôi.
Còn cao thủ đứng đầu ở Hải Đông là sư phụ của tôi!” Sở Vân Long ngạo nghễ mở miệng nói.
Anh ta giống với anh trai của anh ta, giống với Sở Vân Hào, đều là đồ đệ của Từ Ngạo.
Không ít người lại biểu hiện ra vẻ kỳ quái.
Tỉnh Hà Đông có hình thái phức tạp, nhưng đám người trong thế giới ngầm kia cũng có một thế lực không thể coi thường.
Trên hai giới hắc - bạch này, Sở Vân Long này đều có giao thoa.
Đều này đã chứng minh sự bất phàm của Sở Vân Long.
Hai anh em nhà họ Sở đều là rồng giữa loài người!
Rất nhiều người không khỏi thốt lên tiếng thở dài cảm thán.
Nói xong, Sở Vân Long còn gọi điện thoại cho Đường Như Phong, nhờ Đường Như Phong đến đây một chuyến.
"Sao? Không phải muốn so sánh sao?" Sở Vân Long lại móc mỉa.
Trên mặt Giang Khả Khả đã hoàn toàn lộ ra vẻ tuyệt vọng, như thế này thì còn so sánh thế quái nào nữa?
Thế này hoàn toàn không còn cách nào so sánh hết!
Giang Khả Khả nhìn thoáng qua Lạc Tú, sau đó cúi đầu xuống đầy thất vọng.
Kỳ thật, từ đầu đến cuối Lạc Tú đều không nói chuyện, mà là yên lặng theo dõi vở kịch.
"Nào, tên họ Lạc kia, anh nói cho mọi người biết đi.
Anh là cái thá gì? Anh có lai lịch gì?"
Nhưng vào đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên từ xa truyền đến.
"Hừ, kiêu căng thế nhỉ! Sở Vân Long cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện như vậy trước mặt tổng giáo quan Lạc?"
Câu này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía xa.
Chỉ thấy một người bước xuống khỏi một chiếc xe Audi, chiếc xe không đẹp nhưng biển số xe đã cho biết danh tính của người đến.
Nhân vật đứng đầu của Hải Đông, Vương Vệ Quốc!
Vương Vệ Quốc đang ở độ tuổi bốn mươi, toàn thân toát ra vẻ quyền lực và uy nghiêm.
Vương Vệ Quốc từ xa đi tới, không nhìn bất cứ ai, trực tiếp đi tới trước mặt Lạc Tú, duỗi tay bắt tay với Lạc Tú.
"Tổng giáo quan Lạc, tôi đã sớm muốn đến thăm nhà rồi, chỉ là mãi mà không rút ra được thời gian rảnh.
Không ngờ lại gặp được tổng giáo quan Lạc ở đây.
Không ngờ cậu lại trẻ tuổi và đầy triển vọng như tướng Tô vậy."
Tư thái và thái độ này ngay lập tức khiến tất cả những người có mặt tại đây choáng váng.
Vì rất hiếm có người có thể khiến cho người đứng đầu Hải Đông nhiệt tình và có thái độ tôn kính như vậy.
Phải biết rằng, những người đứng đầu của bốn gia tộc lớn e là cũng không có đãi ngộ này.
Tình huống của nhà họ Vương có chút đặc biệt.
Mặc dù Vương Vệ Quốc sinh ra trong nhà họ Vương, nhưng để tránh bị nghi ngờ, trên thực tế ông ta rất ít tiếp xúc với nhà họ Vương.
Vì vậy, nhà họ Vương là nhà họ Vương, mà Vương Vệ Quốc là Vương Vệ Quốc.
Giờ phút này, bốn nhà hào phú của Hải Đông tề tựu, nhìn thấy nhân vật đứng đầu Hải Đông nhiệt tình với một người trẻ tuổi như vậy thì tức khắc hoàn toàn sững sờ.
“Anh?” Sở Vân Long sững sờ.
“Anh?” Giang Khả Khả sững sờ.
“Lạc Tú anh ta?” Đám người Hạ Hân Hân hoàn toàn ngây dại.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều trợn tròn mắt.
“Nếu tất cả mọi người đều ở đây, vậy tôi lắm miệng một câu, tổng giáo quan của Học viện Quân sự Kinh Nam, Lạc Tú.” Vương Vệ Quốc mỉm cười, sau đó nhìn về phía Lạc Tú.
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, Hạ Hân Hân há to miệng, sau đó che miệng với vẻ mặt khó tin.
Giang Khả Khả cũng đột ngột quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Lạc Tú.
Sở Vân Long, Sở Vân Hào và những người khác cũng nhìn Lạc Tú với vẻ mặt kinh ngạc.
"Thân phận của tôi nói lời này vốn không thích hợp cho lắm, nhưng mọi người muốn đánh đồng với tổng giáo quan Lạc, thậm chí coi thường tổng giáo quan Lạc."
“Hừ, không khỏi quá coi trọng bản thân rồi, cũng không khỏi thật không biết trời cao đất dày!” Vương Vệ Quốc cười khẩy một tiếng, khinh