Trong bữa tiệc, Trương đại sư và Phong Thiên Lôi trở thành tâm điểm của mọi người, vô số người nâng ly chúc mừng, thái độ vô cùng kính trọng.
Đối với Hạ Hân Hân, Sở Vân Hào, Dương Thiếu Thiên và vô số con nhà giàu khác, ngay cả tư cách đi mời rượu cũng không có.
Có thể nhìn thấy hai người kia đã là may mắn của bọn họ, sao có tư cách lên bắt chuyện chứ?
Một nhóm thanh niên cũng tụ tập lại để thảo luận.
“Mọi người nói xem, rốt cuộc là ai mà có thể khiến một nhân vật lớn như Phong Thiên Lôi tự mình ra tay?” Sở Vân Long vô cùng tò mò.
“Bát cực môn không nói gì, chúng ta không phải người trong giang hồ nên cũng không biết, nhưng có lẽ ít nhất người kia cũng phải là một tông sư nhỉ?” Một người khác nói.
“Đúng vậy, nếu không sao có thể khiến một người như Phong Thiên Lôi ra tay chứ?” Sở Vân Hào đáp.
“Kim Vũ, không phải cậu có một người chú trong Bát cực môn sao? Sao cậu không hỏi thăm một chút?” Lại là người trước đó nói.
Dương Kim Vũ nhìn nhìn mọi người, sau đó đi hỏi thăm thật.
Nhưng rất nhanh đã trở lại.
"Thế nào rồi? Kim Vũ, ai vậy?" Mọi người đều nhìn Dương Kim Vũ.
"Không biết họ tên đầy đủ, chỉ biết đối phương họ Lạc!” Dương Kim Vũ nói.
Nghe vậy, sắc mặt của Dương Thiếu Thiên và mấy người Sở Vân hào đột nhiên thay đổi.
Vẻ mặt của Hạ Hân Hân cũng đột ngột thay đổi.
Bởi vì họ Lạc kia có vài chỗ khiến bọn họ không thích.
"Không phải chứ?"
“Không thể nào!” Mấy người Sở Vân Hào, Dương Thiếu Thiên mạnh miệng nói.
Đùa sao, Lạc Tú ư?
Sao có thể?
Người như Lạc Tú xứng để Phong Thiên Lôi ra tay sao?
Hoàn toàn không thể.
Mà Hạ Hân Hân cũng tự giễu cợt mình, trong đầu cô ta vừa rồi cũng nghĩ tới Lạc Tú.
Nhưng cô ta cũng biết điều đó là không thể.
Lạc Tú mới bao nhiêu tuổi chứ, hơn nữa ngay cả Từ Ngạo cũng đủ để tát chết anh rồi.
Người đó chắc chắn không phải Lạc Tú.
Nếu Bát cực môn muốn ra tay với Lạc Tú thì tìm một tên đồ đệ tới là được, không cần phải để Phong Thiên Lôi ra tay.
Không lâu sau đó, các gia tộc lớn nhỏ đều đã chào hỏi xong với Trương đại sư.
Trương đại sư ngồi trên ghế trung tâm, các người trong gia tộc giàu có cũng bỏ đi thái độ kiêu ngạo thường ngày, vô cùng ngoan ngoãn đứng yên một chỗ.
Hạ Hân Hân cũng tìm cơ hội để qua đó đứng.
"Quỳ xuống, Trương đại ca sẽ giúp các người xem cơ duyên, nếu hữu duyên sẽ được Trương đại ca nhận làm đồ đệ." Phong Thiên Lôi ở bên cạnh nói.
Mấy người Sở Vân Hào đột nhiên cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Vừa rồi khi thấy thủ pháp ngưng nước thành cầu băng của Trương đại sư, bọn họ đã vô cùng sùng bái và ngưỡng mộ.
Giờ phút này, các cô gái chàng trai trong gia tộc giàu có quyền thế đều không do dự mà quỳ xuống.
Hạ Hân Hân cũng quỳ xuống!
Điều này không có gì đáng xấu hổ, bởi vì ngay cả một số người đứng đầu của một số gia tộc cũng đã quỳ xuống.
Nhiều người đều quỳ rạp trên mặt đất, bởi vì trong lòng bọn họ, Trương đại sư chính là thần!
Cuối cùng, mấy người Sở Vân Hào thực sự được Trương đại sư nhận làm đệ tử.
Người hạnh phúc nhất là Hạ Hân Hân, cô ta cũng may mắn được nhận làm đệ tử.
Phải biết Trương đại sư có thể nói là người nắm trong tay vinh nhục của mọi gia tộc.
Nếu đã được nhận làm đệ tử, sau này nhà họ Hạ sẽ có cơ hội đứng lên, có lẽ còn vinh quang hơn cả trước đây.
“Sư phụ, đệ tử có một kẻ thù, anh ta đã nhiều lần làm nhục sư phụ.” Sở Vân Hào lúc này mới lên tiếng.
“Sư phụ, người này cũng có thù oán với đệ tử.” Dương Kim Vũ nói.
Bây giờ bọn họ đã tìm được chỗ dựa vững chắc nên đương nhiên muốn giết Lạc Tú.
"Chuyện nhỏ, mấy ngày nữa các con gọi anh ta ra, sư phụ của các con sẽ đòi lại công bằng cho các con."
"Đúng rồi sư phụ, anh ta tên là --"
“Con không cần nói cho sư phụ biết anh ta tên là gì, sư phụ không có hứng thú muốn biết, các con chỉ cần biết một ngón tay của sư phụ cũng đủ để nghiền nát anh ta.” Trương đại sư hừ lạnh.
Những người Sở Vân Hào vui vẻ liếc