Phách Không Chưởng, công phu đáng tự hào nhất của Phong Thiên Lôi.
Phách Không Chưởng này đã được tới Đại Thành rồi, uy lực vô cùng to lớn, có thể chẻ đứt con sông, có thể bổ nứt mặt đất.
Uy lực của đòn này giống như một viên đạn đại bác vậy.
Quá kinh hoàng.
Rất nhiều người khô họng, không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Đây là tông sư sao?
Đây là Phách Không Chưởng ư?
Vẻ mặt hoảng sợ trên gương mặt của Trần Bá Kiêu và chưởng môn Hình Ý Môn nồng đậm đến cực hạn.
Đám người Sở Vân Hào, thậm chí cả bọn Hạ Hân Hân đều lộ ra vẻ mặt hết sức kinh hãi.
Đây, đây vẫn còn là con người sao?
Cái gọi là cao thủ võ lâm vậy mà lại có thể có uy lực mạnh mẽ như vậy?
Điều này đã vượt quá mọi nhận thức rồi.
Trên khán đài bất ngờ vang lên một tràng pháo tay rợp trời.
Đây đã có thể nói là thần nhân rồi.
Phong Thiên Lôi đứng chắp tay sau lưng đầy kiêu hãnh.
Không còn chú ý đến sống chết của Lạc Tú nữa.
Đùa à, mặt đất cũng bị bổ đôi rồi, Lạc Tú còn có thể sống sót mới là lạ ấy.
“Ông nội, thầy?” Diệp Song Song đột nhiên lo lắng nhìn về phía Diệp Kính Bình.
Giờ phút này Diệp Kính Bình cũng ngây ngẩn cả người, không biết nên trả lời Diệp Song Song như thế nào.
Mà Phong Thiên Lôi cũng phớt lờ kết quả.
Một chiêu Phách Không Chưởng này là thần công đáng tự hào nhất của ông ta, ở khoảng cách gần như vậy, chưa nói đến việc Lạc Tú không trốn, cho dù có trốn cũng không nhất định có thể sống sót.
Một chiêu này, ngay cả Lâm Hóa Long cũng không dám đỡ.
Lạc Tú vậy mà lại đứng yên tại chỗ không né tránh, giờ phút này sợ rằng đã bị đánh tan thành mảnh vụn.
Phong Thiên Lôi quay người lại, một tia giễu cợt lướt qua khóe miệng.
Thiếu niên tông sư thì như thế nào?
Không phải vẫn chết ở trong tay của mình à.
Nhưng ngay tại giờ khắc này, một giọng nói mỉa mai vang lên từ bên trong khe rãnh thật sâu kia.
"Đây là cái mà ông gọi là chiêu thức mạnh nhất à?"
Những lời này khiến bước chân sắp rời đi của Phong Thiên Lôi đột ngột dừng lại, trên mặt ông ta nhất thời lộ ra vẻ khó tin, sau đó quay đầu lại.
Ở chỗ tầm mắt có thể nhìn thấy, chỉ thấy một người trẻ tuổi chậm rãi đi lên từ trong khe rãnh thật sâu.
Khuôn mặt của người thanh niên trắng ngần, không hề hấn gì, ngay cả quần áo cũng không bị hư hại.
Không nhiễm một hại bụi nhỏ, như thể đang đi đạp thanh vậy, không một chút bụi bặm.
“Sao có thể như thế được?” Không nói đến Phong Thiên Lôi, ngay cả những người trên khán đài lúc này cũng hoàn toàn sững sờ.
Lạc Tú vẫn còn sống?
Này, này, dưới một chiêu thức uy lực cực lớn như vậy, vậy mà Lạc Tú vẫn còn sống.
Phong Thiên Lôi giống như gặp phải quỷ, trên gương mặt của ông ta cuối cùng lộ ra vẻ hoảng sợ lần đầu tiên.
"Không thể nào?"
"Điều này là hoàn toàn không thể.
Con sông còn có thể bị tôi chặt đứt, cậu không thể nào còn sống."
“Không có gì là không thể.” Lạc Tú châm chọc nói.
“Thật là chẳng thú vị gì, quá nhàm chán rồi.
Cái gọi là chiêu thức mạnh nhất của ông đã làm tôi thất vọng quá rồi.” Lạc Tú lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
"Thôi bỏ đi, không chơi nữa."
“Chơi?” Phong Thiên Lôi dường như đã chịu nỗi sỉ nhục rất lớn vậy, đột nhiên nổi cơn thịnh nộ.
“Cậu đánh với tôi lâu như vậy, nhưng trong mắt cậu thật ra là đang chơi ư?” Phong Thiên Lôi rống lên, toàn bộ mọi người trên khán đài đều có thể nghe thấy.
"Nếu không thì sao?"
“Ông cho là gì?” Lạc Tú khinh thường cười.
“Từ khi bắt đầu đến bây giờ, ông có từng thấy tôi chủ động công kích ông không?” Lạc Tú nhún vai, quả thực Lạc Tú từ đầu tới giờ chưa bao giờ chủ động công kích.
“Cậu quá kiêu ngạo rồi!” Phong Thiên Lôi tức giận đến mức sắp bùng nổ.
Từ đầu đến giờ ông ta dùng hết sức để chiến đấu với đối thủ, thậm chí còn dùng cả tuyệt chiêu của bản thân, nhưng trong mắt người khác, đó chỉ là chơi đùa.
“Ông đừng nói với tôi, ông đang rất nghiêm túc, ông đã cố gắng hết sức rồi nhé.” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
"Nếu đúng thật là như vậy, vậy thật sự khiến tôi quá thất vọng.
Tôi chỉ muốn xem công phu của thế tục này rốt cuộc mạnh đến mức nào."
"Nếu đòn vừa rồi thực sự là đòn mạnh nhất của ông, thì ông thực sự không có tư cách để tôi nghiêm túc."
"Ông cũng thấy rồi đó, chiêu thức của ông còn chẳng làm tổn hại đến quần áo của tôi.
Nói cách khác, chiêu thức vừa rồi của ông ngay cả cương khí hộ thể của tôi cũng còn chưa đánh vỡ." Lạc Tú lắc đầu.
"Không thể nào, điều đó là không thể nào! Cậu chỉ