Trần Bá Kiêu bị Lạc Tú chỉ như thế thì nhất thời sợ đến mức gần như mất hồn.
Đùa à, Trần Bá Kiêu ông ta là tông sư thì không giả, nhưng chắc chắn ông ta không thể nào là đối thủ của Phong Thiên Lôi.
Mà Phong Thiên Lôi thì sao?
Ngay cả một chiêu của Lạc Tú cũng không tiếp được!
Trực tiếp bị đánh thành cặn bã!
Làm sao ông ta có thể dám động thủ với Lạc Tú?
Nhưng vừa rồi ông ta mới tuyên bố muốn xuống sân dạy cho Lạc Tú một bài học, cũng từng nói sẽ để những người có mặt ở đây làm nhân chứng.
Tốt xấu gì ông ta cũng là một thế hệ tông sư, đã nói lời trước mặt tất cả mọi người rồi, hơn nữa giờ phút này Lạc Tú đang ở phía dưới khiêu khích ông ta.
Chẳng lẽ ông ta phải làm rùa rụt đầu?
Như thế thì mặt mũi và danh tiếng mà ông ta đã dày công gầy dựng mấy chục năm sau này sẽ tan tành ngay trong hôm nay.
Xét cho cùng, ông ta cũng từng lẫy lừng tiếng tăm ở Hoa Đông, là tông sư một thế hệ.
Nhưng nếu bảo ông ta xuống sân chiến đấu với Lạc Tú, ông ta thật sự không dám đi.
Đó hoàn toàn chỉ là tự tìm cái chết, ông ta cũng không phải là kẻ ngốc.
“Sợ à?” Lạc Tú khinh thường cười.
“Tôi nói rồi, nếu ông không dám xuống, tôi sẽ đồ sát cả gia đình ông!” Lạc Tú sát khí bức người.
Trước sự đe dọa của Lạc Tú, Trần Bá Kiêu cuối cùng không thể ngồi yên.
Dù sao thì Lạc Tú đã uy hiếp ông ta thế này rồi, nếu ông ta vẫn không nói lời nào thì thật sự sẽ trở thành rùa rụt đầu.
Vì vậy, Trần Bá Kiêu chậm rãi đứng dậy, cố gắng hết sức để duy trì phong thái của tông sư.
May mà tay áo của ông ta đủ dài để che chắn đôi tay đang run rẩy.
"Tiểu bối, đừng quá kiêu ngạo."
“Những gì tôi đã nói, tôi đương nhiên sẽ thực hiện!” Trần Bá Kiêu ngạo nghễ lên tiếng.
"Hay!"
“Nói hay lắm!” Ai đó trong đám đông bí mật hét lên.
"Đúng, Trần tông sư, ông cũng là tông sư của một thế hệ, tại sao phải sợ anh ta?"
"Trần tông sư không hổ là một thế hệ tông sư, lúc này vẫn dám đứng ra khiêu chiến."
Trần Bá Kiêu vừa nói mấy câu đó ra khỏi miệng, lập tức kéo lại tinh thần sa sút của đám nhà hào phú Hải Đông vừa rồi.
Lạc Tú anh lợi hại thì sao?
Chúng tôi vẫn còn một tông sư, chúng tôi còn có Trương đại sư.
Nhưng vào lúc này, Trần Bá Kiêu hận không thể tìm ra người đã nói ra những lời đó, sau đó đá chết từng người một.
Ông ta đang suy nghĩ cách để tìm một bậc thang xuống dưới đấy.
Những người này lại còn đẩy ông ta lên.
“Muốn thực hiện thì đi xuống đây đi.” Lạc Tú châm một điếu thuốc, nhàn nhã phả một làn khói.
"Ha ha, cậu vừa mới đại chiến một trận, sợ là sẽ kiệt sức rồi.
Nếu như tôi lại đánh thêm một trận với cậu vào lúc này, khó tránh khỏi sẽ thành trò cười."
“Đến lúc đó sẽ bị người ta cười nhạo chúng tôi đánh luân phiên bắt nạt cậu.” Lúc này Trần Bá Kiêu đã nghĩ ra ý tưởng của mình.
Ông ta có thể gọi cảnh sát!
Chỉ cần cảnh sát đến đây, vậy sẽ không có đánh nhau nữa.
Có thể những người khác báo cảnh sát là vô ích, nhưng ông ta có một số mối quan hệ và quen biết những người trong sở cảnh sát tỉnh.
Ông ta báo cảnh sát rồi, nếu cảnh sát can thiệp, tự nhiên ông ta sẽ không phải động thủ nữa, vậy mới có thể giữ lấy mạng sống của mình, đồng thời có thể cứu được thể diện của mình.
Một mũi tên trúng hai con chim, Trần Bá Kiêu cũng không khỏi dành lời khen ngợi cho bản thân.
Thật là quá thông minh.
Sau khi Trần Bá Kiêu nói xong câu đó, ông ta bèn nháy mắt với cháu trai, sau đó dùng điện thoại di động gửi mấy chữ "báo cảnh sát" cho cháu mình.
Cháu trai của Trần Bá Kiêu đang an vị ở bên cạnh, lấy điện thoại di động ra thì gật đầu ngay lập tức, sau đó bí mật gọi cảnh sát.
Cậu ta có người thân là sở trưởng của sở cảnh sát tỉnh.
Chỉ cần cậu ta gọi cảnh sát, đối phương nhất định sẽ mang người đến.
Mà Lạc Tú nghe thấy Trần Bá Kiêu nói như vậy thì cũng không khỏi tức cười.
"Tôi không cần nghỉ ngơi, hiện tại có thể bắt đầu."
"Không vội, lão phu cho cậu nghỉ ngơi vài phút.
Chờ cậu khôi phục lại rồi, lão phu sẽ chăm sóc cậu thật tốt."
“Hơn nữa lão phu cũng cần vận công một phen.” Trần Bá Kiêu nói, mặt không đỏ, tim không loạn nhịp.
“Tôi lặp lại lần nữa, nếu ông không xuống, tôi có thể động thủ ngay đấy.” Lạc Tú hiển nhiên không có bao nhiêu kiên nhẫn nữa.
"Trần tông sư, ông cũng đừng suy nghĩ cho nó nữa.
Nếu nó sốt ruột chịu chết, ông thành toàn cho nó là được mà." Sở Vân Hào ở bên cạnh kêu gào.
Nghe Sở Vân Hào dẫn đầu nói như vậy.
Ngay lập tức, rất nhiều người đều lên tiếng.
“Đúng đó, Trần tông sư, nếu anh ta đã không biết điều, ông cứ đi xuống sân xử lý anh ta đi.” Nhiều người nghe thấy Trần Bá Kiêu nói chuyện chắc ăn như thế nên tự nhiên cảm thấy Trần Bá Kiêu khẳng định có nắm chắc phần thắng.
Vì vậy, lúc này họ thật sự đang nói chuyện thay cho Trần Bá Kiêu.
Nhưng Trần Bá Kiêu chỉ cười gượng một tiếng.
Ông ta lén nắm chặt tay, thề rằng nếu có thể sống sót qua cửa