Trong ấn tượng của Lưu Văn Vĩ, khi còn đi học, Lạc Tú luôn là người chẳng hề thu hút sự chú ý của người khác.
Đừng nói là luyện võ, mà ngay cả đánh nhau cũng không biết.
Mới có bốn năm, làm sao có thể thay đổi nhiều như vậy?
Anh ta luôn cho rằng mình không phải người bình thường, nên mới coi thường, liên tục khiêu khích Lạc Tú.
Bởi vì trong mắt anh ta, Lạc Tú giống như một con kiến, có thể tùy ý bóp chết bằng đầu ngón tay.
Nhưng bây giờ thì sao?
Chính anh ta mới là kẻ muốn chết.
Trong nháy mắt, con kiến đã biến thành con rồng khổng lồ.
Chỉ vẻn vẹn một cái tát, thậm chí anh ta còn không có tư cách để đấu hai chiêu với người ta.
Đả kích này khiến Lưu Văn Vĩ hoàn toàn không dám tin.
Vu Sa Sa càng kinh ngạc hơn, hóa ra Lạc Tú cũng không phải là người bình thường ư?
Trước đây cô ta luôn sùng bái Lưu Văn Vĩ, có thể nói anh ta là nhân vật có bản lĩnh thần thông, vậy mà bây giờ lại không đỡ nổi một tát của Lạc Tú?
Thẩm Nguyệt Lan cũng ngẩn người, chỉ có Giang Đồng Nhiên luôn giữ im lặng là đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Cô ta đã từng chứng kiến Lạc Tú nổi giận đánh người, có lẽ người bình thường thật sự không phải là đối thủ của Lạc Tú.
"Cậu là thần giả đúng không?"
"Ngay cả một đòn cũng không đỡ nổi?"
Mặc dù bây giờ Lưu Văn Vĩ đã bị Lạc Tú đánh thành trọng thương gần chết, cả người đau đớn không thể chịu nổi, nhưng vừa nghe thấy câu châm chọc này cũng cảm thấy mặt đỏ tía tai.
Anh ta không dám tin, nhưng lại không thể không tin.
Hóa ra là do anh ta luôn tự cho mình là đúng.
"Cậu đừng đắc ý.
Cho dù tôi chết thì cậu cũng sẽ sớm đi theo tôi thôi.
Hôm nay có nhiều cao thủ hội tụ ở đây như vậy, cậu sẽ sống không nổi đâu." Lưu Văn Vĩ khó khăn thốt ra câu này.
Hôm nay có không ít tiền bối danh tiếng lẫy lừng có mặt tại đây, thực lực không hề thua kém Tông Sư.
Cho dù Lạc Tú là võ giả Nội Kình thì sao chứ?
Anh chỉ có thể bị người khác bóp chết mà thôi.
“Được, vậy thì cậu hãy mở to mắt chó của mình ra để nhìn cho rõ các vị thần trong mắt của cậu lần lượt bị tôi đạp dưới chân như thế nào.” Lạc Tú khẽ cười, đưa mắt nhìn về phía Vu Vương Thạch Tứ Quỷ.
“Được, thảo nào lúc nãy cậu lại tự tin ăn nói như vậy với tôi.” Vu Vương Thạch Tứ Quỷ cười khẩy.
"Hóa ra là do chúng tôi đã nhìn lầm, không ngờ cậu lại là võ giả Nội Kình Đại Thành."
Lúc nãy Lạc Tú có thể tát Lưu Văn Vĩ ngã xuống đất, tất nhiên đã chứng tỏ thực lực của Lạc Tú.
Thực lực của Lưu Văn Vĩ cũng không tầm thường, nếu anh có thể đánh bại Lưu Văn Vệ chỉ trong một chiêu thì anh chỉ có thể là Nội Kình Đại Thành mà thôi.
“Được, coi như cậu có đủ tư cách để nói chuyện với tôi.” Thạch Tứ Quỷ ngạo nghễ nói.
Mặc dù ngoài mặt ông ta nói như thế, nhưng trong lòng vẫn coi thường Lạc Tú.
Chỉ là một võ giả Nội Kình mà thôi, vẫn chưa đủ để ông ta coi trọng.
Nhưng quả thật hôm nay bọn họ đã làm những chuyện không mấy vẻ vang, hơi hạ thấp thân phận và địa vị của bọn họ.
Dù sao thì bọn họ cũng định ăn cướp một cách trắng trợn, hơn nữa còn cướp từ tay của một tiểu bối.
Với thân phận của bọn họ mà làm chuyện như vậy, e rằng sau này truyền ra ngoài sẽ trở thành đề tài để người khác bàn tán.
Thế là ông ta lại lên tiếng.
"Nể tình cậu tu luyện khó khăn, chúng tôi sẽ nói lý lẽ với cậu, cậu hãy giao đơn thuốc ra đi."
“Tôi vẫn nói câu nói đó, ông bảo tôi giao thì tôi phải giao à?” Lạc Tú chế giễu lại.
"Chàng trai trẻ, Huyết Thi Vương đã làm hại một phương, nếu cậu có đơn thuốc thì nên giao ra đi, để chúng ta dễ dàng tiêu diệt Huyết Thi Vương hơn, rồi dẹp yên một phương.
Đây cũng là việc góp chút sức mọn cho bá tánh trong thiên hạ.” Đinh Lão Quái của Kim Cương Môn đột nhiên đứng ra cười khẩy.
Lão ta đúng là am hiểu độ mặt dày, có thể nói chuyện cướp đoạt một cách oai phong lẫm liệt như vậy.
“Người nhà của ông có biết ông đạo đức giả như vậy không?” Lạc Tú khinh thường nhìn Đinh Lão Quái.
Sao Lạc Tú có thể chịu thiệt trong trò vặt vãnh này?
"Chẳng lẽ các ông không biết ai đã thả Huyết Thi Vương ra hay sao?"
"Chỉ vì ham muốn của bản thân mà làm hại bá tánh, còn đẩy mình lên vị trí đức cao vọng trọng."
“Ông tưởng mình