Vừa nói xong mọi người đều hốt hoảng theo.
"Nói bậy kiểu này sau này đừng nói nữa!” Tiếp tân nổi giận nhìn Phùng Hoan và Đỗ Đông.
"Cô nói thật hay giỡn vậy?” Đỗ Đông cũng có hơi không dám tin.
"Ba năm trước nơi này hoả hoạn, bà chủ tôi chết trong đám lửa.
” Tiếp tân hừ lạnh.
"Mau đi ngủ đi.
” Tiếp tân tức giận bỏ đi.
Phút chốc mấy người họ cũng bị doạ sợ chết khiếp.
"Đỗ Đông, em sợ.
” Phùng Hoan nhảy bổ vào lòng Đỗ Đông.
Tư Thuỷ Dao tuy sợ nhưng lúc này vẫn giữ được bình tĩnh.
"Đừng nói là họ trêu chúng ta nhé?” Đỗ Đông đột nhiên nói.
"Có lẽ là không.
” Tư Thuỷ Dao lắc đầu.
"Trong hai người họ chắc chắn có người nói dối.
"
Tiếp tân đó hơi có vấn đề nhưng những lời vừa nói là thật hay giả không ai chắc được.
Dù gì thì bà chủ cũng nói đầu óc tiếp tân có vấn đề.
Nhưng tiếp tân cũng nói bà chủ đã chết ba năm trước, điều này có hơi đáng sợ.
Nhỡ như tiếp tân nói thật, họ vừa rồi chẳng phải đã nói chuyện với ma sao.
Thế còn đáng sợ hơn.
Hai cô gái bỗng thấy hoảng sợ.
"Tôi thấy chúng ta nên về xe tạm bợ một đêm thì tốt hơn.
” Lạc Tú lại biết rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng anh ngại phiền phức.
"Sợ gì chứ?"
"Có tôi đây, ma quỷ gì cũng kệ!” Lúc này Đỗ Đông cười khẩy.
"Này tôi nói cậu nhóc này, gan cậu sao bé thế.
” Đỗ Đông trào phúng.
Nghe Đỗ Đông nói xong, Phùng Hoan cũng bớt sợ hơn phần nào.
Sau đó nhìn Lạc Tú một cách khinh khi.
"Đúng vậy, có anh Đông tôi ở đây, ai quan tâm là người hay là quỷ!"
"Muốn đi thì cậu tự đi đi.
” Đỗ Đông cũng không ưa Lạc Tú, dù gì Lạc Tú cũng phá chuyện tốt của anh ta.
Nếu Lạc Tú không ở đây thì Tư Thuỷ Dao tối nay chắc chắn sẽ ở chúng với họ.
"Lạc Tú, cậu phải ở lại với tôi.
” Tư Thuỷ Dao lúc này kéo Lạc Tú lại, ánh mắt cầu cứu.
Lạc Tú nhìn một chút, dù gì Tư Thuỷ Dao cũng không tệ, chịu chở anh theo, không thể để cô ta gặp nguy hiểm gì, thế là cũng miễn cưỡng gật đầu.
Sau đó ai về phòng nấy, Tư Thuỷ Dao bấy giờ tuy vẫn khá sợ.
Nhưng vẫn hứng một thùng được rồi cắm phích điện vào, tính đi tắm.
Nhưng Tư Thuỷ Dao vừa đổ nước xong, cắm điện vào, thì bụp một tiếng sập cầu dao.
Tư Thuỷ Dao vừa tính mở cửa, Lạc Tú đã ngăn cô ta lại.
Sau đó lắc đầu với Tư Thuỷ Dao.
Tiếp theo đó bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Nhưng là gõ cửa phòng Đỗ Đông.
Cộc cộc cộc.
Đỗ Đông gọi một tiếng.
"Ai vậy?"
Phòng ốc không có cách âm, có thể nghe rõ ràng.
"Tôi, bà chủ đây, có phải sập cầu dao không?” Giọng bà chủ vang lên.
Đỗ Đông vừa tính mở cửa, bỗng thấy không đúng lắm.
Nếu mà tiếp tân đầu óc có vấn đề thì ai lại đi thuê?
Thế thì bà chủ nói dối?
Tiếp tân nói thật hết?
Vậy thì chẳng lẽ bà chủ là ma thật?
Đỗ Đông nhất thời đổ mồ hôi lạnh.
Mà tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn vang lên.
Cuối cùng Đỗ Đông quyết định vẫn mở cửa xem sao.
Nhưng anh ta cũng thông minh, gọi một tiếng Tư Thuỷ Dao.
Tư Thuỷ Dao chỉ đành mở cửa cùng lúc với Đỗ Đông.
Kết quả là thấy bà chủ cầm một cây nến đứng ngoài cửa,
"Các cậu làm sập cầu dao rồi, tôi đến kiểm tra.
” Bà chủ nói.
"Đợi chút, bà chủ bà là người hay ma vậy?” Đỗ Đông cố sức mạnh dạn hỏi một câu.
"Cậu trai này, nhìn cũng đàng hoàng mà sao không nói tiếng người thế?” Bà chủ bỗng nổi giận.
Có thể thấy được bà ta cũng là một người nóng tính.
"Không phải, tiếp tân nhà bà nói bà chết rồi đấy chứ?"
Đỗ Đông lúc này lại không sợ nữa.
Nhưng nói người ta thế này nhỡ là hiểu lầm thì không tốt lắm.
Nhưng vừa nói xong tiếp