Mấy người họ lại hoảng hồn.
"Không phải cô vừa ở trên lầu sao?” Tư Thuỷ Dao cũng sợ mất mật.
Hai tiếp tân?
Một người trên lầu, một người dưới lầu?
"Còn ở nữa không?” Lạc Tú cười khẩy.
Anh đã nhắc nhở rồi mà vẫn không chịu nghe.
Đỗ Đông sợ tè cả ra quần, hai cô gái thì chạy nhanh ra ngoài.
Tiếp tân đứng dậy toan chạy theo nhưng Lạc Tú quay đầu lại trừng mắt một cái.
Tiếp tân do dự chốc lát, cuối cùng vẫn ngồi lại.
Sau đó Lạc Tú bước lướt nhanh ra khỏi khách sạn, lên xe.
Nếu hôm nay không có Lạc Tú trấn lại thì đám người này đừng hòng sống sót ra ngoài.
Cho đến khi lên xe, cả đám người vẫn run rẩy.
"Để tôi lái cho.
” Lạc Tú nhìn Tư Thuỷ Dao đang run bần bật, để Tư Thuỷ Dao ngồi sang ghế phó lái.
Đọc truyện hay tại == TгùмTr uyệЛ.
Vn ==
Sau đó Lạc Tú khởi động xe, lái về phía Lạp Ngang Thác.
Cho đến chiều hôm sau, Tư Thuỷ Dao mới đổi tài cho Lạc Tú, sau đó tìm nơi ăn uống, mấy người họ mới tỉnh táo lại.
Không nhắc gì chuyện tối qua.
Tư Thuỷ Dao vô cùng hối hận, biết thế đã nghe lời anh, sẽ không bị doạ chết khiếp thế này.
Nhưng lúc này, Đỗ Đông lại càng lúc càng ghét Lạc Tú.
Bởi vì tối qua anh ta sợ tè ra quần, quá mất mặt.
Hơn nữa còn ngay trước mặt hai người phụ nữ, còn Lạc Tú lại vô cùng điềm tĩnh.
Để không khí bình thường lại, mấy người họ bắt đầu bàn đến Thịnh hội hoa sen lần này.
"Đại Pháp sư Lạp Bố Ương Tông địa vị cao quý, nghe nói thịnh hội hoa sen lần này ông ta cũng đến, đến lúc đó chúng ta tìm ông ta xin bùa bình an đi.
” Tư Thuỷ Dao nói.
"Nhưng nghe nói Đại Pháp sư Lạp Bố Ương Tông này không dễ xin đâu, nói thật, trước kia tôi có quen một ông lớn, làm ăn xuyên biên giới luôn đấy nhưng đi xin vẫn không được cho.
” Đỗ Đông cũng nói.
Nhưng Lạc Tú lại tỏ vẻ không hứng thú gì.
"Lạc Tú, đến lúc đó cậu đi chung không?” Tư Thuỷ Dao hỏi câu này ý rằng Lạc Tú có muốn đi cầu ông ta không?
Nhưng Lạc Tú lại lắc đầu.
"Tôi đến kiếm chuyện với ông ta thì đúng hơn.
” Lạc Tú bình tĩnh nói.
"Gớm!” Phùng Hoan khinh miệt hừ một tiếng.
"Lạc Tú, cậu đừng nói mấy lời này ở đây.
” Tư Thuỷ Dao nghe xong sợ xanh mặt.
Bởi vì họ đang ngồi giữa quán ăn của người dân Tây Tạng.
Để người Tạng nghe thấy thì hôm nay họ không ra khỏi đây được mất.
"Đại Pháp sư Lạp Bố Ương Tông cực kỳ được người ta ưu ái, địa vị ở đây chỉ dưới Lạt Ma, cậu nói thế thì rước hoạ sát thân vào người đó.
” Tư Thuỷ Dao kéo Lạc Tú lại nói.
"Đừng, em để cậu ta nói đi, xem cậu ta chết thế nào?” Đỗ Đông cười khẩy một tiếng.
"Chém gió thì cũng vừa vừa thôi, nhóc con, cậu biết Đại Pháp sư là gì không?” Đỗ Đông bây giờ như có cơ hội đến, có thể lấy lại sĩ diện.
"Tôi là chủ nhân của đai vàng MMA mùa trước, bình thường người giống cậu thì tôi xử được mười đứa, còn là dễ dàng đấy.
"
"Nhưng tôi cho cậu biết, nếu tôi mà gặp được vị Đại Pháp sư Lạp Bố Ương Tông ấy, khéo là một trăm tên như tôi cũng không phải đối thủ của ông ta.
"
"Thế mà cậu dám ở đây nói chuyện bất kính thế này?” Đỗ Đông cười khẩy.
Anh ta ít nhiều cũng là quán quân đấu đối kháng tổng hợp, là nhân vật cực kì tiếng tăm trong giới.
Anh ta còn không dám nói như thế, mà nhóc con này lại dám nói xằng ở đây?
Vừa nhìn là biết để thể hiện trước mặt phụ nữ nên mới chém gió thế này.
Nhưng có lẽ tên này ngu ngốc quá, chém gió vừa vừa thôi, sao lại dám nói những lời như vậy?
"Với cả cậu có biết thế lực của Lạp Bố Ương Tông ở Tây Tạng lớn thế nào không hả?"
"Người như cậu đừng nói là kiếm chuyện với ông ấy, cậu có một câu bất kính thôi cũng có vô số người đến mổ xác cậu để làm đèn trời đấy.
” Đỗ Đông khinh miệt nhìn Lạc Tú.
Nhưng Lạc Tú cũng không tranh cãi với đám người này làm gì, những lời nói của kẻ nhỏ nhoi này Lạc Tú sớm đã không