Lần này là Giang Đồng Nhiên gọi tới.
“Tiểu Tú, dì Nguyệt Lan thật sự là mẹ của cậu sao?” Giang Đồng Nhiên hỏi thẳng vào vấn đề.
“Nếu bà ấy là Thẩm Nguyệt Lan của nhà họ Thẩm thì tôi nghĩ có lẽ là không sai đâu.” Lạc Tú trêu chọc.
“Ồ, vậy tôi có một chuyện muốn nói cho cậu biết.” Giang Đồng Nhiên có vẻ hơi ấp úng.
Điều này đã khiến Lạc Tú nhất thời cau mày.
"Ừm, người nhà họ Thẩm đã lấy hết tiền và tài sản của dì Nguyệt Lan rồi.
E rằng bây giờ ngay cả chi phí nằm bệnh viện dì Nguyệt Lan cũng trả không nổi." Giang Đồng Nhiên nghẹn ngào nói.
“Chẳng phải mấy thứ đó đều thuộc quyền sở hữu của mẹ tôi à?” Lạc Tú cau mày hỏi.
"Đó là điều kiện trao đổi để dì Nguyệt Lan có thể gặp mặt cậu." Giang Đồng Nhiên đáp.
“Ha ha, được, nhà họ Thẩm được lắm!” Lạc Tú bỗng lạnh lùng nói, giọng nói tràn đầy sát khí.
Trên thực tế, khi Thẩm Thiên Quân rời đi, đã bảo Thẩm Ngọc Thành đi thanh toán tiền viện phí, nhưng Thẩm Ngọc Thành lại cố ý quên chuyện này.
Hôm nay Giang Đồng Nhiên vốn định đi thanh toán, nhưng lại bị người nhà họ Giang đột ngột dẫn đi mất.
Giang Đồng Nhiên vốn định tham gia vào việc đón Lạc Tú về nhà, nhưng nửa đường lại bị người khác đột ngột dẫn về nhà, bắt đầu giam lỏng.
“Được, tối nay tôi sẽ đi Yên Kinh.” Lạc Tú cười khẩy.
Tốt lắm, Lạc Tú đưa ra quyết định, anh cũng muốn xem thử rốt cuộc nhà họ Thẩm có bản lĩnh như thế nào mà dám đối xử với mẹ của anh như vậy?
Cho dù bọn họ có bản lĩnh đến đâu cũng không thể chịu nổi lửa giận của anh.
Không ngờ bọn họ lại lấy hết sản nghiệp mà mẹ anh đã vất vả làm ra trong mười mấy năm, thậm chí ngay cả tiền viện phí cũng không để lại một đồng cho mẹ của anh?
Coi như anh đã tận mắt chứng kiến hành động tuyệt tình tuyệt nghĩa của bọn họ.
Trong lòng Lạc Tú bỗng dâng lên lòng hận thù sâu sắc và lửa giận mãnh liệt.
Bọn họ đã khiến ba của mình phải chịu đựng mọi sự nhục nhã, để mẹ, ba và mình mười mấy năm không thể gặp mặt nhau.
Nếu không phải kiếp này anh thay đổi, e rằng bây giờ mẹ của anh đã sớm chết rồi, nói không chừng ba của anh cũng bị sát hại một cách vô cớ giống như kiếp trước.
Mọi thứ đều do nhà họ Thẩm ban tặng.
Nghĩ đến đây, Lạc Tú lại gọi cho Trương đại sư.
"Ông hãy kiểm kê tiền trong tài khoản của tôi, rồi tịch thu toàn bộ số tiền nên tịch thu của những gia tộc từng đối đầu với tôi ở Hải Đông, sau đó công bố ra bên ngoài, đồng thời thành lập một công ty lớn." Lạc Tú sắp xếp một lát, anh đã có một kế hoạch báo thù.
Lạc Tú lại gọi cho Tô Bửu Điền để nói một số chuyện.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Lạc Tú cười khẩy, anh phải chuẩn bị một món quà lớn để tặng cho nhà họ Thẩm.
Anh muốn người nhà họ Thẩm bị tiêu diệt trong tuyệt vọng.
Để xem trong cuồng phong sóng lớn, nhà họ Thẩm sẽ chịu đựng cơn thịnh nộ của Tiên Tôn như thế nào?
Lúc này, trong nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Quân đang nhìn mọi người ở trong phòng.
Mà người ở trong căn phòng này đều vô cùng đáng sợ, ai cũng là ông trùm tiếng tăm lừng lẫy trong một lĩnh vực nào đó, ví dụ như quan chức cấp cao ở Yên Kinh, lãnh đạo trong quân đội, ông trùm trong giới kinh doanh.
Ai cũng là nhân vật chỉ cần nhấc chân cũng có thể chấn động cả Yên Kinh.
"Về chuyện của Nguyệt Lan thì cứ quyết định như vậy đi."
Rõ ràng bầu không khí hơi nghiêm túc.
“Ông cụ, ông thật sự không cân nhắc chuyện này nữa sao?” Một thiếu phụ bỗng lên tiếng.
“Ông cụ, mặc dù tôi nói câu này hơi khó nghe, nhưng nếu đón đứa bé kia về thì chúng ta phải giải thích thế nào?” Thiếu phụ đó lộ ra vẻ mặt bất mãn.
"Phải biết rằng, nhiều năm như vậy, ngoài người nhà họ Thẩm ra thì chẳng còn ai biết Nguyệt Lan đã kết hôn, thậm chí là đã sinh con.
Nhiều năm qua, chúng ta luôn tuyên bố với bên ngoài rằng, Nguyệt Lan vẫn còn độc thân, đến giờ vẫn chưa kết hôn." Thiếu phụ đó rất mạnh mẽ, cho dù ở trong trường hợp này vẫn dám nói thẳng.
“Nhưng Nguyệt Lan đã không có nhiều thời gian nữa, bên chẩn đoán sẽ không có sự nhầm lẫn.” Thẩm Thiên Quân thở dài.
“Vậy thì hãy để bà ta mang theo bí mật này rời đi.”