Nhưng Lạc Tú lại rất thẳng thắn, chẳng hề có chút kiêng dè.
Chứng kiến cảnh tượng này, đạo diễn Nghiêm không khỏi nhếch miệng cười chế giễu.
Không ngờ cậu đã sắp chết rồi, vẫn dám hống hách như vậy?
“Được, quả nhiên anh bạn này rất can đảm.
” Người nước ngoài tên Ender kia mỉm cười, lắc ly rượu vang trong tay.
“Tôi nghe nói anh có chút hiềm khích với người bạn này của tôi đúng không?” Ender nhìn Lạc Tú hỏi.
“Vì thế anh định đứng ra thay ông ta?” Ngược lại Lạc Tú rất tùy ý, anh đã sớm chú ý đến người da đen đứng sau Ender.
Nhưng Ender lại lắc đầu, tiếp tục nhìn Lạc Tú.
“Bạn cũ của tôi, tôi thật sự không hiểu, một người bình thường như vậy làm sao có thể khiến ông chịu thiệt cơ chứ?” Rõ ràng Ender cũng cho rằng Lạc Tú chỉ là người bình thường.
Người như thế này thật sự không khiến anh ta dấy lên sự hứng thú.
Phải biết rằng, trước đây người bị anh ta ra tay trừng trị đều là người có chút bản lĩnh.
Không phải là tài phiệt bá chủ một phương thì cũng là người có bản lĩnh trong xã hội, có vài cao thủ đi theo bảo vệ.
Nếu đúng như những gì đạo diễn Nghiêm nói, vậy thì người này chẳng có tư cách để anh ta đoái hoài đến.
Đạo diễn Nghiêm lắc đầu, vẻ mặt hơi lúng túng.
"Để cậu Ender chê cười rồi!"
"Tôi cũng không ngờ cậu lại ngu xuẩn như vậy, một mình chạy đến đây.
"
Đạo diễn Nghiêm nhìn về phía Lạc Tú.
“Cậu có hối hận không?” Đạo diễn Nghiêm nhìn Lạc Tú, khóe miệng nở nụ cười chế giễu.
"Cậu cho rằng mình có chút giao thiệp thì có thể vô pháp vô thiên ở khu Cảng hay sao?"
"Nếu so với tôi thì cậu vẫn còn kém xa.
Đắc tội với tôi là chuyện cậu không nên làm nhất trong cuộc đời này.
"
“Bởi vì cậu sẽ không thể nào chịu đựng nổi hậu quả.
” Đạo diễn Nghiêm cười khẩy.
Nhưng Lạc Tú chẳng hề tức giận, bởi vì trước khi đi tới đây, anh đã đoán ra rồi.
Do đó Lạc Tú từ tốn nói: "Ông biết không?"
"Có đôi lúc ông thả một con muỗi đi, không phải vì con muỗi đó có thể uy hiếp đến ông, mà chỉ vì ông chẳng muốn so đo với sinh mệnh ở tầng dưới đáy đó.
"
"Nhưng nếu con muỗi đó lại đến quấy rầy ông, vậy thì ông sẽ không nhẫn nhịn nữa.
"
“Hừ, nghe ý của cậu, hình như hôm nay người gặp xui xẻo là tôi đúng không?” Đạo diễn Nghiêm cười khinh bỉ.
“Tôi không biết cậu lấy đâu ra dũng khí, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, đừng nói là cậu, cho dù hôm nay người lợi hại nhất khu Cảng đến đây, cũng không thể rời khỏi nơi này.
” Đạo diễn Nghiêm hừ lạnh.
"Này, bạn cũ của tôi, ông thật nhàm chán.
Tôi thích nói cho một người trước khi chết biết, cảnh ngộ của anh ta tuyệt vọng đến cỡ nào.
" Ender bỗng cười khẩy.
Gia tộc của anh ta không phải là siêu sao Hollywood như vẻ bề ngoài, mà thực chất là tay buôn vũ khí.
Vì thế chuyện giết người đã không còn bất kỳ chướng ngại tâm lý nào đối với Ender.
Dù gì anh ta cũng từng làm những chuyện như tàn sát, thậm chí lúc anh ta mười tuổi, ba anh ta đã mua ít nô lệ về để anh ta làm trò tiêu khiển, đợi đến khi chơi đủ rồi, sẽ tiện tay dạy cho anh ta làm thế nào để một dao chém đứt đầu, máu bắn tung tóe khắp người.
"Anh bạn trước mặt này chính là sát thủ hạng A trên thế giới.
Ở Hoa Hạ các anh có một loại võ giả gọi là Tông Sư, nhưng sát thủ của chúng tôi chỉ cần một viên đạn.
"
"Rồi sao?"
"Đoàng!" Ender nhún vai đáp.
“Anh nên cảm thấy may mắn, bởi vì một viên đạn như vậy có giá mười mấy vạn, nên cái chết của anh cũng rất đắt đỏ.
” Ender cười khẩy, muốn nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lạc Tú.
Nhưng điều khiến anh ta hơi tức giận là trên mặt Lạc Tú lại nở nụ cười chế giễu.
"Anh biết không?"
“Ở đây chúng tôi ở đây có một từ, đó chính là đồng đội heo, anh có biết tại sao lại gọi như vậy không?” Lạc Tú cười hỏi.
“Bởi vì bình thường đồng đội heo đó sẽ hãm hại đồng đội khác.
” Dứt lời, Lạc Tú liền chỉ vào đạo diễn Nghiêm.
“Ở Hoa Hạ chúng tôi còn có câu nói, cứ yên ổn bước đi, đừng lo chuyện bao đồng, bởi vì anh sẽ không bao giờ biết, mình sẽ gây ra bao nhiêu phiền phức.
” Lạc Tú từ tốn châm một điếu thuốc.
Nhưng đạo diễn Nghiêm ở bên cạnh lại khinh bỉ nhìn Lạc Tú, sát thủ thế giới đang ở đây, vậy mà Lạc Tú vẫn dám huênh hoang như vậy?
Nghĩ đến đây, đạo diễn Nghiêm liền lên tiếng.
"Hừ, cậu sắp chết đến nơi rồi còn dám mạnh miệng như vậy.
"
“Bốp!” Lạc Tú cầm gạt tàn thuốc trong tay đập qua đó, đạo diễn Nghiêm chưa kịp phản ứng lại đã bị gạt tàn thuốc đập thẳng xuống trán, máu tươi nhất thời túa ra.
“Giết cậu ta, mau giết cậu ta cho tôi!” Đạo diễn Nghiêm hét toáng lên, ông ta không ngờ trong tình cảnh này mà Lạc Tú vẫn hống hách như vậy, còn dám giành ra tay trước.
Ngay cả Ender cũng không