Anh trả nổi không?
Y tá đã nhận mười vạn tệ mà Thẩm Ngọc Thành đưa, bảo bà ta chờ Lạc Tú đến rồi cố ý làm nhục hai mẹ con này.
Nếu đổi lại là khi xưa, Thẩm Nguyệt Lan gặp phải loại người như thế này thì sợ rằng đã sớm cầm xấp tiền quăng vào mặt bà ta rồi.
Thế nhưng bây giờ, trên người bà thật sự không có đồng nào vắt túi, trong đoạn thời gian bà bị hôn mê, thẻ ngân hàng của bà đều đã bị lấy sạch.
Hơn nữa sau khi ký bản hợp đồng kia, tất cả tài sản của bà đều bị lấy đi hết, một chút cũng không chừa lại cho bà.
Có thể thấy, nhà họ Thẩm cũng có rất nhiều chuyện tuyệt vời đấy chứ.
Đây cũng là một cách trả thù mà Thẩm Ngọc Thành làm, dù sao nhiều năm như vậy, Thẩm Ngọc Thành tuy ôm cây đại thụ nhà họ Thẩm này, nhưng ở mặt kinh doanh lại không làm tốt bằng Thẩm Nguyệt Lan.
Lần nào ông ta cũng bị cười nhạo.
Vậy nên bây giờ, ông ta thấy Thẩm Nguyệt Lan như vậy, tất nhiên sẽ phải ra tay trả thù rồi.
“Tôi có thể trả được hay không thì liên quan gì đến bà?” Lạc Tú cười khẩy.
“Tôi sợ là cậu rõ ràng không trả nổi mà vẫn ở đây xòe đuôi nghĩ rằng đuôi mình to lắm, bên kia đã xong xuôi hết rồi, tất cả là 1153 vạn.
” Y tá giễu cợt nói.
“Giờ thì cậu trả nổi không?”
Trước đó bà ta đã được nói rằng, hai mẹ con này không thể nào có tiền trả được.
Đứa con trai đó là từ huyện nhỏ đến, có tiền trả mời là lạ.
Thẩm Nguyệt Lan vừa nghe cũng sợ giật mình, sau đó lo lắng nhìn Lạc Tú, dù sao thì tình hình nhà họ Lạc như thế nào, bà cũng biết được chút ít.
Hơn nữa tính cách ba Lạc Tú ra sao bà cũng hiểu, cơ bản là không thích hợp làm kinh doanh, chỉ phù hợp làm chính trị thôi.
Vậy nên hẳn là Lạc Tú cũng không thể lập tức lấy ra được nhiều tiền như vậy.
Lý Giai Di khẽ lắc đầu nhìn Lạc Tú.
Cô ta cũng không cho rằng Lạc Tú có thể lấy ra được bao nhiêu tiền, cho dù một tháng anh có thể kiếm được mười vạn thì cũng phải chờ đến bao lâu?
Vừa rồi trong cuộc đối thoại giữa hai mẹ con, cô ta cũng nghe được.
Lạc Tú thì chỉ mới tốt nghiệp đại học bước chân vào xã hội.
Trong khoảng thời gian ngắn như thế này thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Thấy Lạc Tú không lên tiếng, trong lòng Lý Giai Di cười khổ.
Bây giờ thì biết rồi chứ?
Vừa nãy ở trên xe cô ta đã nhắc nhở Lạc Tú hết lần này đến lần khác, nhưng anh lại không nghe.
Hơn một ngàn vạn đấy, số tiền này không nhỏ đâu.
Người từ huyện nhỏ ra mà có thể vung một cái lấy ra hơn một ngàn vạn được ư?
Rõ ràng là không thể nào rồi.
Đây chính là sự khác biệt cực kì chênh lệch giữa gia tộc bình thường và đại gia tộc ở Yên Kinh đấy.
Vậy mà Lạc Tú hết lại không tin.
Lý Giai Di thở dài, sau đó vẫn mở miệng.
Nhưng Lạc Tú vẫn lắc đầu như cũ nói.
“Không cần, tôi sẽ trả, chuyện hôm nay sẽ không kết thúc dễ dàng vậy đâu.
” Lạc Tú cười giễu.
“Hiện tại không phải là lúc sĩ diện đây.
” Lý Giai Di nghe những câu này, cảm thấy bực mình.
Thật lòng mà nói anh cũng đã đến bước này, cần gì phải vờ vịt nữa?
Chờ lát nữa mà còn không lấy ra được thì mới mất mặt đấy.
“Con trai, nếu không thì để cho con bé Giai Di đi trả đi.
” Thẩm Nguyệt Lan cũng sợ Lạc Tú sẽ chết vì thể diện.
Đối với những gia tộc lớn như bọn họ thì số tiền này rất dễ dàng, nhưng đối với Lạc Tú mà nói thì không như vậy, đây rõ ràng là một số tiền cực kì lớn.
“Mang máy quẹt thẻ lại đây.
” Lạc Tú không muốn nói thêm.
“Được, tôi lại muốn nhìn xem cậu có trả nổi không.
” Y tá kia cười khẩy rồi đi ra ngoài.
“Tiểu Tú, con?”
“Mẹ, không sao đâu.
” Lạc Tú khoát tay, sau đó lấy điện thoại, gọi đến cho một người.
“Ừm, anh dẫn ông ta qua đây cho tôi trước đi.
”
Lý Giai Di đứng bên cạnh tròn mắt.
Không lâu sau y tá kia quay lại mang theo máy quẹt thẻ, trực tiếp đưa đến trước mặt Lạc Tú, sau đó giễu cợt nhìn Lạc Tú.
“Đây, cậu quẹt thẻ cho tôi xem.
”
Y tá châm chọc.
Thế nhưng Lạc Tú thật sự lấy ra được một tấm thẻ, rồi nhanh chóng quẹt.
Điều này khiến cho cả Lý Giai Di và Thẩm Nguyện Lan đều ngớ người.
Có tiền thật ư?
Y tá kia cũng ngây ngẩn, chuyện này không hợp lí!
“Tiểu Tú, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Có phải ba con cho con mượn không?” Thẩm Nguyệt Lan bỗng chợt nhớ ta.
Thẩm Nguyệt Lan vừa lên tiếng, Lý Giai Di cũng kịp phản ứng lại, nhất định là vậy rồi.
Nếu không thì người từ một huyện nhỏ đến thì làm sao