Cho tới bây giờ, Lạc Tứ chưa bao giờ nhận mình là người tốt
Người đối tốt với anh, thì anh chính là người tốt.
Nhưng nếu dám đi chọc giận anh, giẫm lên ranh giới cuối cùng của anh, thì lúc đấy, anh có thể xấu đến mức ngay cả một chút nhân tính cũng không còn, dù sao anh cũng là tiên tôn, cuộc sống tu đạo mấy chục ngàn năm, từ lâu anh đã không còn nhân tính, chỉ còn lại tính tình tàn nhẫn ngươi chết ta sống mà thôi.
1
Có điều, đời này, Lạc Tú sống lại lần nữa, dù ít dù nhiều đã không còn tàn nhẫn như trước kia.
Nhưng điều này không có nghĩa anh là người hiền lành dễ bị bắt nạt.
Viện trưởng Trương đứng bên cạnh sợ đến mức hai chân nhũn ra, cái cảm giác này tối hôm qua ông ta đã được hưởng qua một lần, bây giờ nhớ đến chỉ còn một chữ sợ mà thôi.
Đây mới chân chính là cảm giác sống không bằng chết.
Trái lại, Trương đại sư đứng bên cạnh cười lớn lên tiếng.
“Tôi thấy bệnh này rất khó chữa, bị thương nặng như vậy, cần ít nhất một trăm triệu đấy.
”
Một trăm triệu?
“Bà có tiền không?” Lạc Tú cười khẩy nhìn y tá.
“Chúng tôi có thể cứu bà, nhưng cũng do chính bà nói, bệnh viện không phải chỗ làm từ thiện, bà phải đưa tiền trước.
”
Một trăm triệu?
Bà ta chỉ là một y tá, lấy đâu ra được nhiều tiền như vậy?
Bà ta căn bản không lấy ra được.
“Cứu tôi đi, cầu xin các người, mau cứu tôi.
” Y tá kêu rên.
“Haizz, chúng tôi cũng rất muốn cứu bà đấy chứ, nhưng bà nhìn đi, đây là quy tắc, phải đưa tiền trước đó.
” Lạc Tú mỉa mai nói.
“Nào, đưa tiền, tiền đến rồi thì chúng tôi có thể lập tức trị liệu cho bà liền.
” Nụ cười này của Lạc Tú trong mắt viện trưởng Trương quả thật là còn đáng sợ hơn so với ác ma.
“Con người tôi luôn nói trái phải, hơn nữa còn dựa theo quy tắc mà bà nói nữa đấy.
”
“Tôi không có nhiều tiền như vậy… tôi… tôi… tôi không có… cứu…cứu… cứu tôi.
” Trên mặt y tá đều là máu, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
“Vậy thì thật đáng tiếc, chúng tôi không thể cứu bà rồi.
” Lạc Tú ngồi xổm xuống, bày ra vẻ mặt thương tiếc, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên mệt y tá.
Liên tiếp chịu đòn tấn công, y tá kia rơi nước mắt.
“Bà nói, tôi có trả nổi tiền hay không, có liên quan gì đến bà chứ?”
“Chẳng lẽ đây là bệnh viện nhà bà mở?”
“Bà thích miệng lớn như thế, bây giờ miệng lớn thế này có vừa lòng không?”
“Viện trưởng Trương, dựa theo quy củ, nếu không có tiền thì nên làm gì?” Lạc Tú bỗng nhiên đứng lên nhìn viện trưởng Trương.
“Đuổi, đuổi ra ngoài!” Viện trưởng Trương lắp bắp mở miệng.
“Vậy thì còn chờ gì nữa?” Lạc Tú híp mắt cười.
Y tá kia giờ đây đã hoàn toàn tuyệt vọng, cũng rất hối hận.
Câu nói đó chẳng qua là bà ta tự nói, không có liên quan gì đến bệnh viện, cũng không hề có quy tắc này.
Nhưng cũng vì những lời nói này, bây giờ bà ta phải nhận ác báo.
Vốn bà ta không có chuyện gì, nhưng giờ bà ta mới biết, bà ta đã chọc nhầm người rồi.
Bà ta hận, nhưng không phải hận đám người Lạc Tú.
Mà là nhà họ Thẩm – Thẩm Ngọc Thành, bởi đây là một hố lửa, thế nhưng Thẩm Ngọc Thành lại để bà ta phải nhảy vào.
Bà ta thề, bà ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho Thẩm Ngọc Thành.
“Tôi hi vọng phía bệnh viện, dù là y tá nhỏ này, cũng đừng đối xử khác biệt với người khác.
” Lạc Tú vỗ vỗ bả vai viện trưởng Trương.
“Đừng có bởi vì bà ta là y tá, thì không thể không giao tiền trước mà đã cứu bà ta rồi.
”
“Mà cũng đừng nhẫn tâm như thế, chỉ cần bà ta đóng tiền, thì cứ cứu bà ta đi.
”
Viện trưởng Trương không ngừng gật đầu, ngay cả lên tiếng cũng không dám.
Hiện giờ ông ta đã bị dọa suýt ngã ra đất, có chuyện gì mà ông ta chưa từng thấy chứ? Cho dù thường xuyên làm phẫu thuật, máu thịt có mơ hồ thế nào cũng không sợ.
Ấy vậy mà bây giờ, ông ta lại bị dọa cho mềm nhũn.
Đám người viện trưởng Trương rời đi, vết máu ở cửa đều được lau sạch sẽ.
Lạc Tú điều chỉnh tâm trạng rồi đẩy cửa ra.
“Tiểu Tú, con nói mẹ nghe, trước kia rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra với con?” Thẩm Nguyệt Lan vừa nhìn thấy Lạc Tú đi vào thì lên tiếng.
“Mẹ, không sao, con trai mẹ có tiền mà.
” Lạc Tú thong thả đi đến bên giường ngồi xuống.
Lý Giai Di ở bên cạnh vẫn không ngừng trợn mắt.
Sau đó Lạc Tú còn nói.
“Hơn nữa, vừa nãy đúng dịp con có người bạn quen biết viện trưởng này, người ta còn trả tiền lại cho con.
” Lạc Tú cười nhẹ.
“Thật ư?” Thẩm Nguyệt Lan nghi ngờ hỏi.
“Thật.
” Lạc Tú gật đầu, nực cười, viện trưởng Trương nào dám thu tiền Lạc Tú chứ?
Nếu như dám thu, vậy thì chính là tiền đòi mạng rồi.
“Vậy con phải cảm ơn người ta cho tốt đấy, ít nhất cũng mời người ta một bữa cơm.
” Thẩm Nguyệt Lan không nghi ngờ nữa.
Đánh mất một phách, dù ít dù nhiều cũng có chút ảnh hưởng đến bà, nếu đổi lại là Thẩm Nguyệt Lan