Lúc này bên trong đã có âm nhạc nổi lên, mọi người đều kích động chờ đợi.
“Chu Vận, Chu Vận!” Tiếng hò hét và hoan hô gần như chấn động cả một vùng.
Người chịu trách nhiệm chính trong ban tổ chức thật sự sốt ruột đến đỏ cả mắt.
Nhiều người như vậy, nếu ầm ĩ thì hôm nay bọn họ sẽ tiêu đời, hơn nữa nếu Chu Vận không đi vào, bị nhiều người trả vé thì thật sự không đùa được.
Người chịu trách nhiệm chính trong ban tổ chức nhất thời toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.
“Chị Vận, chị không thể không đi vào được.
”
“Tránh ra, các cậu mau tránh ra cho tôi.
” Người chịu trách nhiệm chính trong ban tổ chức hét lớn, bảo vệ lập tức nhường đường cho bọn họ.
“Bây giờ mấy người mới cho chúng tôi vào trong à?” Lạc Tú cười khinh bỉ.
“Mời vào, mời hai vị đi lối này.
” Bây giờ người chịu trách nhiệm chính đâu dám nói chữ không.
“Nhưng thật ngại quá, bây giờ tôi không muốn đi vào nữa.
” Lạc Tú lắc đầu nói.
“Nếu anh Lạc không tiến vào thì tôi vẫn nói câu nói đó, tôi cũng không đi vào, cùng lắm thì buổi biểu diễn hôm nay không tổ chức nữa.
” Chu Vận đứng khoanh tay nói.
Không tổ chức buổi biểu diễn nữa ư?
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Có cần cứng nhắc như vậy không?
Phải biết rằng, nếu hôm nay không tổ chức buổi biểu diễn thì không chỉ có ban tổ chức bị thiệt hại, mà ngay cả Chu Vận cũng thế, trước tiên không nói đến chuyện tổn thất về tiền bạc, mà chắc chắn danh tiếng cũng sẽ bị giảm sút.
Thật nực cười, chuyện này chẳng khác nào lấy năm sáu nghìn người ra đùa bỡn.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ chấn động giới giải trí.
Chẳng lẽ Chu Vận lại không nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng này ư?
Chính vì biết hậu quả nghiêm trọng như vậy, mà vẫn dám đứng về phía Lạc Tú như vậy, điều này chứng tỏ mối quan hệ này khăng khít đến nhường nào?
Bây giờ Thẩm Tuấn Trạch và Lý Giai Di đã hoàn toàn chết lặng.
Không ngờ Lạc Tú lại có giao tình với thiên hậu, hơn nữa không chỉ có giao tình mà còn khăng khít đến thế.
Làm sao một tên ngốc đến từ huyện lị như anh lại dính dáng đến nhân vật này cơ chứ?
Thẩm Tuấn Trạch và Lý Giai Di nhất thời sửng sốt.
“Chị Vận, bà cô của tôi ơi, chị mau bước ra sân khấu đi, tôi cầu xin chị đấy.
”
“Tôi nói rồi, nếu hôm nay anh Lạc không tiến vào thì tôi cũng thế, anh ấy từng cứu mạng tôi, nên không có thứ gì quan trọng hơn ân nhân cứu mạng.
” Chu Vận lạnh lùng nói.
“Tiểu Tú, con! ” Thẩm Nguyệt Lan hơi ngạc nhiên.
“Chỉ là sự trùng hợp thôi.
” Lạc Tú đáp.
“Anh Lạc, cầu xin anh, tôi cầu xin anh hãy đi vào trong, bằng không lát nữa sẽ xảy ra chuyện lớn đấy.
” Bây giờ người chịu trách nhiệm chính đã hoảng loạn rồi, bởi vì chỉ còn một phút nữa là tới giờ biểu diễn.
“Giám đốc Trương, xảy ra chuyện rồi, các bộ phận đều đã vào vị trí, nhưng không thấy chị Vận đâu cả.
” Bộ đàm vang lên giọng nói của nhân viên hậu đài, rõ ràng đang rất sốt ruột.
“Anh Lạc, tôi cầu xin anh, anh mau vào trong đi.
” Bây giờ người chịu trách nhiệm chính thật sự nôn nóng, suýt chút nữa là quỳ xuống cầu xin Lạc Tú.
“Bỏ đi, Tiểu Tú, con đừng hại Chu Vận nữa, lát nữa mẹ còn phải chụp ảnh, ký tên với cô ấy nữa.
” Thẩm Nguyệt Lan bỗng nói với Lạc Tú.
“Bác gái, bác muốn chụp mười tấm cũng được, bác muốn chụp bao nhiêu tấm với cháu thì cứ việc chụp.
” Chu Vận cười đáp.
“Chúng ta đi thôi.
” Thẩm Nguyệt Lan đã nói như vậy rồi, Lạc Tú đành phải đi vào trong cùng bọn họ.
“Còn hai người bọn họ thì sao?” Lạc Tú chỉ về phía Thẩm Tuấn Trạch.
“Anh Lạc, anh cứ yên tâm, chắc chắn chúng tôi sẽ không cho bọn họ đi vào trong.
” Người chịu trách nhiệm chính vội đáp.
“Các cậu đã nghe thấy rõ chưa?” Người chịu trách nhiệm chính nói với đội bảo vệ.
“Chúng tôi hiểu rồi ạ!”
Bây giờ Thẩm Tuấn Trạch đã hoàn toàn chết lặng.
Lý Giai Di cũng trợn tròn mắt, cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Lúc nãy cô ta còn nói với người ta rằng, Lạc Tú đấu không lại Thẩm Tuấn Trạch, ai dè chỉ trong tích tắc đã đảo ngược tình thế.
Lần này đã khiến Lý Giai Di mất hết mặt mũi.
Nhất là Thẩm Tuấn Trạch, trợn mắt há mồm chứng kiến mọi chuyện.
Đội trưởng đội bảo vệ rút dùi cui ra nói.
“Làm phiền hai người hãy rời khỏi đây!”
Bọn họ nhanh chóng trở mặt không nhận người quen.
Thẩm Tuấn Trạch tức đến mức mặt mày đỏ bừng, nhất là lúc này còn đang đứng trước mặt Lý Giai Di, khiến anh ta kích động hận không thể lao tới bóp chết Lạc Tú ngay.
Nhưng bây giờ Lạc Tú đã đi vào trong rồi.
“Hừ, mấy người cứ chờ đấy.
” Thẩm Tuấn Trạch giận dữ ném lại một câu, nhưng lại càng chứng tỏ, anh ta đang thẹn quá hóa giận và bất lực.
Lý Giai Di theo sau Thẩm Tuấn Trạch, vẻ mặt hơi do dự và thắc mắc.
“Anh Tuấn Trạch, anh nói thử xem liệu