Trong mắt Đường Hân, mặc dù thoạt nhìn Lạc Tú không phải là quá nghèo, nhưng những nơi như thế này, không phải nơi mà một gia đình khá già bình thường hay một ông chủ nhỏ có thể ăn nổi.
Vì vậy cho nên, theo quan điểm của cô ta, lời này cũng không có gì đáng trách.
Nhưng Lạc Tú lại hoàn toàn không để ý, ngược lại anh còn cảm thấy, một cái quán cơm lớn như vậy, sao lại có ít người phục vụ thế này.
“Phục vụ, còn phòng trống không?” Đường Hân chặn một người phục vụ đang bưng đồ ăn lại hỏi.
“Tạm thời là chưa có, hay là quý khách tới đại sảnh đi.
” Người phục vụ vội vàng mở miệng nói.
Đường Hân gật gật đầu, vừa rồi cô ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu vậy thôi, dẫu sao thì một phòng ở đây ít cũng phải lên tới hơn năm vạn.
Số tiền này nếu có thể tiết kiệm được thì cớ gì không cố tiết kiệm đi?
Dẫu sao thì cũng không phải mời đạo diễn hay là nhà làm phim đi ăn cơm.
Chỉ là mời Lạc Tú đi ăn cơm mà thôi, có thể mời anh tới nơi này cũng xem như là rất có thành ý rồi.
Sau khi ngồi xuống, Đường Hân không để Lạc Tú gọi món, dù sao thì một mâm đồ ăn ở nơi này cũng phải có nền tảng hơn bình thường, cũng không biết ông chủ nghĩ thế nào.
Nếu giá cả thấp hơn chút, thì e là ngày nào khách cũng tới đông đến mức xếp hàng dài ngoài cửa.
Sau khi gọi bốn món, với giá cả chỉ trên dưới một vạn, Đường Hân mới hài lòng gật gật đầu.
Chỉ có điều, tốc độ dọn đồ ăn lên dường như hơi chậm, Đường Hân gọi cốc nước trái cây, uống trước.
Sau khi đồ ăn được dọn lên, đang chuẩn bị động đũa, kết quả từ đâu xuất hiện một đám người ăn mặc sặc sỡ bước vào cửa.
Người cầm đầu chính là một thanh niên mặt ngựa, tóc nhuộm vàng chóe, đeo cái dây xích vàng lớn trên ngón cái.
Đường Hân vội vàng chuẩn bị cúi đầu.
Dạo gần đây cô ta đang bị một tên công tử nhà giàu đeo bám, và mặc dù người nhà giàu kia ở phía bắc, nhưng cũng có thể coi là một gia tộc lớn có tiền có thế.
Đáng ra có thể coi đây là một chuyện tốt, vì dẫu sao thì được tiến vào một gia tộc lớn như vậy không phải dễ, nhưng tên công tử nhà giàu kia cũng chỉ theo đuổi gái để yêu chơi chơi mà thôi, và đương nhiên Đường Hân không muốn như vậy.
Mà tên thanh niên mặt ngựa kia, chính là một tay chó săn của tên con nhà giàu kia, Thôi Hạo!
Mà cũng vì có chỗ dựa là tên con nhà giàu kia, nên Thôi Hạo cũng có thể coi là một tên lưu manh du côn có tiếng ở một địa phương của thành phố Bạc, bình thường rất ít người dám chọc vào anh ta.
Nghe nói là đến bây giờ, tay anh ta đã đoạt năm mạng người rồi.
Vậy mà vẫn có thể thong dong tự do ngoài vòng pháp luật, như vậy cũng đủ hiểu bối cảnh đối phương không bình thường.
Chỉ có điều, Đường Hân vừa mới cúi đầu, đối phương đã phát hiện ra ngay.
“Chẳng phải chị dâu đây sao?” Thôi Hạo huênh hoang bước tới, thong thả tới chỗ họ.
“Chào chị dâu!” Năm sáu tên đàn em Thôi Hạo dẫn theo mở miệng cười nói.
Nét mặt Đường Hân có chút khó coi, lập tức giả bộ như không quen biết.
Và đương nhiên, Lạc Tú cũng không để ý.
Nhưng cảnh tượng này lại khiến Thôi Hạo cảm thấy không vui, nếu không phải chỗ dựa kia của anh ta hứng thú với cô gái nhỏ này, thì với thái độ khinh khỉnh như vậy, anh ta đã tới cho cô ta mấy cái bạt tai lâu rồi.
Nhưng nghĩ thì là nghĩ vậy, Thôi Hạo vẫn không dám làm bậy, dẫu sao thì đối phương cũng là người mà người chống lưng cho anh ta coi trọng, nếu anh ta có thể thu phục được Đường Hân, sau đó giao cô ta cho vị thiếu gia kia, như vậy cũng có thể coi như anh ta lập được công lớn rồi.
Cho nên Thôi Hạo cũng không dám lỗ máng, mà chuyển lực chú ý về phía Lạc Tú.
“Anh, tránh ra, qua bên kia đi, tôi muốn nói chuyện với chị dâu!” Thôi Hạo mở miệng nói với vẻ hung tợn.
Nhưng Lạc Tú thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn đối phương lấy một cái, chỉ tập trung vào việc ăn của mình.
Lần này mặt Thôi Hạo như sắp rách ra rồi, rốt cuộc thì Đường Hân không cho anh ta mặt mũi, anh ta cũng không dám làm bậy.
Nhưng những người khác thì lấy đâu ra cái cửa đó?
Chưa kể, tên ẻo lả này lại ngồi ăn cơm chung với Đường Hân, nói không chừng chính là tình địch của vị thiếu gia kia.
“Tôi nói chuyện với anh, anh không nghe thấy sao?” Thôi Hạo phẫn nộ quát lớn.
“Tại sao quán cơm này lại để chó vào chạy loạn như vậy?” Lạc Tú bất ngờ mở miệng.
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng anh, đừng nói là Thôi Hạo, đến cả nét mặt Đường Hân cũng hoàn toàn thay đổi.
Lời này chính xác là đang chửi Thôi Hạo.
Vài người lập tức chuyển động cơ thể, Thôi Hạo bước lên trước, duỗi tay định động thủ đánh người.
Nhưng anh ta chỉ vừa mới duỗi tay ra, thì không biết từ đâu bỗng xuất hiện một bát tiết canh và váng dầu.
“Đồ ăn của mọi người!” Một cô gái nhỏ tầm cỡ mười bảy – mười tám tuổi mở miệng nói.
Rất rõ ràng, trạng thái của cô gái nhỏ này hôm nay có vẻ không được tốt lắm, cô ấy cũng không chú ý xung quanh, bưng đồ ăn tới đúng lúc Thôi Hạo chìa tay ra trước.
Thôi Hạo duỗi tay ra, lập tức luồn vào, tức khắc, bàn tay run lên, bát tiết canh bị đánh bay.
Còn bàn tay Thôi Hạo thì đỏ bừng.
“Con mẹ nó,