Đòi lại công bằng cho nhà họ Thẩm ư?
Quả thật trước đây ông ta định làm như thế, hơn nữa mục tiêu còn là toàn bộ gia sản của Lạc Tú, dù gì tiền của người giàu có cũng đủ khiến võ thánh như ông ta phải động lòng.
Cộng thêm ban nãy ông ta cũng đã nói trước mặt mọi người rằng, hôm nay phải trừng trị Lạc Tú.
Nhưng bây giờ thì sao?
Ông ta có dám không?
"Cậu Lạc, tôi! "
“Bốp!” Lạc Tú liền tát vào mặt võ thánh Vô Không, khóe miệng của ông ta nhất thời chảy máu.
Có thể nhìn thấy rất rõ, võ thánh Vô Không vốn định nổi giận theo bản năng, nhưng đã kiềm lại.
Ông ta là võ thánh, làm sao có thể bị người khác tát ngay trước mặt?
Hơn nữa, bàn về tuổi tác, ông ta còn lớn hơn cả Lạc Tú, nhưng bây giờ lại bị một chàng trai tát vào mặt.
Nhưng ông ta không dám nổi giận, bởi vì thực lực của đối phương hoàn toàn không phải là thứ mà ông ta có thể ngăn cản.
Chu Càn Khôn là một ví dụ điển hình.
Bây giờ ông ta đã cực kỳ hối hận.
Sớm biết Lạc Tú có thực lực càn quét võ thánh, có nói thế nào ông ta cũng sẽ không đến tranh giành vũng nước đục này.
Mặc dù Võ thánh Vô Không đã nhẫn nhịn, nhưng không có nghĩa là Lạc Tú sẽ bỏ qua cho ông ta.
Lạc Tú liền nhấc chân, đạp thẳng lên trán võ thánh Vô Không.
Mặc dù vóc dáng của Lạc Tú không quá cao, nhưng so với người cao tầm một mét sáu mấy như võ thánh Vô Không vẫn cao hơn rất nhiều.
Cú đá này phủ xuống, tốt xấu gì võ thánh Vô Không cũng là võ thánh, sức mạnh cơ thể mạnh mẽ đến nhường nào?
Nhưng khi cú đá của Lạc Tú giáng xuống, ông ta đã ngã xuống đất ngay.
Bởi vì lực chân này quá mạnh, võ thánh Vô Không chỉ cảm thấy như có một ngọn núi lớn mênh mông hùng vĩ đang đè lên người mình.
Ông ta hoàn toàn không thể đỡ nổi áp lực của cú đá này.
Mà bị đè đến mức quỳ xuống đất ngay.
Nhất thời, mấy vạn người xung quanh đều hít ngụm khí lạnh, ai cũng kinh ngạc, ngay cả Hư Kinh Thiên cũng sửng sốt.
Mọi người đều cho rằng hôm nay Lạc Tú sẽ chết chắc khi đối mặt với võ thánh.
Nhưng kết quả thì sao?
Võ thánh hoàn toàn không phải là đối thủ của Lạc Tú, nói cách khác ông ta không đủ tư cách khiêu chiến với Lạc Tú.
Phi Long đứng đằng xa nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, mới đầu khi tiếp xúc với Lạc Tú, anh ta chỉ cho rằng anh là võ giả dân gian, không đáng được nhắc đến.
Nhưng cuối cùng anh ta phát hiện ra người ta là tông sư, không dễ gì anh ta mới chấp nhận thân phận này, ai dè lại tiếp tục phát hiện người ta đã là cường giả hóa cảnh.
Đợi đến khi anh ta khó khăn lắm mới chấp nhận thân phận cường giả hóa cảnh này, thì ngay cả võ thánh người ta cũng có thể đánh bại.
Rốt cuộc giới hạn của Lạc Tú nằm ở chỗ nào?
Nói cách khác rốt cuộc thực lực của Lạc Tú đã đạt đến trình độ nào?
Phi Long phát hiện, dường như anh ta mãi mãi chỉ có thể nhìn thấy phần nổi của tảng băng trôi trên người Lạc Tú.
Anh ta sẽ không bao giờ nhìn thấu người đàn ông này.
Lạc Tú thong thả dời mắt nhìn Thẩm Thiên Quân.
“Đây chính là chỗ dựa của các ông à?” Lạc Tú chế nhạo.
Sắc mặt của Thẩm Thiên Quân đã xám xịt, hai mắt đờ đẫn, trong đôi mắt trống rỗng tràn ngập vẻ hối hận và tuyệt vọng, như mất đi linh hồn, chỉ còn lại thân xác trống rỗng tê dại.
Bọn họ vốn cho rằng chỉ cần bám vào võ thánh thì có thể giết chết Lạc Tú, giành lại tất cả mọi thứ trong nhà họ Thẩm, thậm chí có thể trở thành nhà quyền thế số một trong nước.
Dù gì đó cũng là võ thánh.
Nhưng bây giờ thì sao?
Trước mặt Lạc Tú, võ thánh chẳng là gì cả.
Ông ta đã bị tát trước mặt mọi người, đừng nói là đánh trả, thậm chí còn không dám nói nửa chữ tàn nhẫn.
Hai vị đại võ thánh, một người coi như đã bị tàn phế, bị Lạc Tú ném thẳng xuống đất, người còn lại thì đang quỳ ở đó, chẳng thể nhúc nhích.
Bởi vì chân của Lạc Tú đang giẫm lên bả vai của võ thánh Vô Không.
Võ thánh Vô Không dùng nội lực chân nguyên để đỡ lấy bàn chân này, nhưng cả người ông ta đang run rẩy, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng một bàn chân của Lạc Tú đã nặng như núi Thái Sơn, ông ta hoàn toàn không thể đỡ nổi.
Người nhà họ Thẩm ngơ ngác chứng kiến cảnh tượng này, đến bây giờ rất nhiều người trong số bọn họ vẫn chưa phản ứng kịp, rốt cuộc chuyện này là sao?
Tại sao võ thánh uy chấn thiên hạ, có thể sánh ngang với mười vạn đại quân, lại yếu ớt đến mức ngay cả cơ hội để đánh trả cũng chẳng có khi đứng trước mặt Lạc Tú?
“Mẹ của tôi đã nhà họ Thẩm các người cơ hội cuối cùng, nhưng tiếc rằng các người lại không chịu trân trọng.
” Lạc Tú lắc đầu nói.
Câu nói này càng khiến